Thay vì Tư Thần bị chiếm giữ thân xác thì phen này hắn lại cắn ngược bọn oán linh.
Quá trình kể ra thì ngắn nhưng khắc khổ dường nào. Oán linh một đi không trở lại.
Vết tính quỷ hoá dần dần biến mất chỉ còn sót vài ba chi tiết mơ hồ chưa tan biến.
May mắn là cặp sừng đặc trưng của loài quỷ chưa mọc trên trán hắn, không thì hậu quả nghiêm trọng vô cùng.
Phản phệ đến từ hàn khí là quá lớn, thứ sức mạnh vượt quá sự cho phép giới hạn cơ thể một đứa trẻ như hắn.
Cả người Tư Thần, các cơ bắp hay hệ thống thần kinh đều quá tải, bị ép phải ' đóng băng ' và trì trệ một khoảng thời gian ngắn. Nói đúng hơn là hắn tạm thời bất tỉnh.
Sự việc các vong linh trong nghĩa địa đột ngột bạo động dẫn đến Ngư Tuyết Lam đi vào.
Cũng là đôi mắt to tròn loe loé ánh sáng chứa hình ảnh Tư Thần. Khoé mi hơi nheo không biểu thị rõ ràng tâm trạng " Đợi chờ cũng mươi tháng, mình biết ngay chuyện này cũng sẽ xảy ra...! Đây là một cơ hội quý giá, mình nên nắm bắt hay không? "
Nàng kéo đóa lam liên cố định trên mái tóc phấn hồng nhu mềm xuống, những sợi tóc ồ ạt xõa trên vai hệt thác nước mây uốn lượn mĩ miều.
Hơi phần chần chừ, lực đạo ngón tay Ngư Tuyết Lam bấu chặt đóa hoa trên tay.
Nàng có nên không? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, có một lúc đưa ra một quyết định lại khó chọn lựa thế này?
Dao động là do đâu?
" Thời gian không còn nhiều! " mái tóc dài che khuất biểu hiện từ đôi mắt nàng. " Người này tu luyện nơi đầy rẫy âm hồn bất tán thế này bị ' hắc hóa ' là điều sớm muộn, hôm nay không hiểu sao lại may mắn mà thoát khỏi việc biến thành ma quái? " oán niệm thèm khát Tư Thần, nàng đã sớm đoán ra.
Vuốt nhẹ nơi vị trí mắt phải mặt nạ Bạch Diện hơi hõm " Em muốn đợi đến một ngày... Anh tự nguyện nhìn ngắm em cũng như em ngắm nhìn anh. Được không? "
Ngư Tuyết Lam cứa nhẹ ngón tay nàng lên cánh hoa lam liên, máu của nàng còn tuyệt đẹp hơn cả hạt màu sắc đất trời, giống với cái tên, nó là màu lam.
Nghệch ngoạc dùng máu như một loại mực sa sỉ, ngón tay múa thoăn thoắt vẽ vời trên Bạch Diện sáng sạch bấy lâu nay.
Cười cười môi nhỏ, bạch quang từ đầu ngón tay cô bé khiến vết máu vẽ bậy trên mặt nạ ẩn vào bề mặt mặt nạ mà không còn vết tích, trả lại một cái Bạch Diện như cũ.
Nắm lấy một tay Tư Thần, mười ngón đan xen, sức sống sinh mệnh mãnh liệt từ người Ngư Tuyết Lam cứ không ngừng hệt dòng suối sự sống vô tận rót vào người hắn và gột rửa ' dơ bẩn '.
Muôn thú khu rừng cảm nhận khí tức thần thánh toát ra từ nàng, chúng cúi rạp tại chỗ hướng về phương xa nơi nàng hiện diện mà kêu yếu ớt.
Dấu chấm kim sắc giữa đôi lông mày lá liễu mảnh của nàng có ý muốn loan to ra. Tuy nhiên không biết vì thứ gì mà nó bị kìm hãm mãi thành một chấm đậu nhỏ.
Ngư Tuyết Lam lúc này khác nào nữ thần nhỏ được con dân sủng kính, thần uy vô biên chứ.
Người Tư Thần hầu như không còn vết tích hắc hóa nào nữa, ma pháp Ngư Tuyết Lam kì diệu giúp hắn ổn định lại cả triệu chứng bị hàn khí phản phệ.
" Giết! Nhược gia thối nát gia tộc!"
" Ta hận chúng!"
" Nhược Ti, con ả đáng nguyền rủa!"
Những cái oán linh đáng thương đến mức ghê tởm cứ nhiều lời lèm bèm khiến Tư Thần muốn quét sạch chúng đi. Những cái vong hồn mục nát này còn chưa chịu từ bỏ hận thù, chúng vẫn còn suy nghĩ tẩy não hắn dần.
Bọn vong hồn này đã nằm xuống mộ hàng chục thậm chí là trăm năm. Vậy nà vẫn chưa chịu siêu thoát, chúng trước kia hẳn cũng là người Nhược gia lại đi hận chính gia tộc của mình.
Tư Thần tỉnh lại đã là rất lâu ngày sau đó.
" Anh tỉnh rồi! " Ngư Tuyết Lam nhận ra người hắn có chút động nhẹ.
Hắn cảm thấy cả người tràn trề khí lực xung mãn. Các mạch trong cơ thể thông thuận hơn trước, oán niệm cũng triệt để biến mất. Cảm giác như được thanh lọc cả người.
Biến đổi cơ thể thế này, là do cô ta làm sao? Mình hỏi thì cô ta chắc không trả lời.
Không nghĩ nhiều, ngủ lâu đến đói meo rồi. Nên đi săn vài con thú vậy.
Ngư Tuyết Lam nhìn hắn không hỏi không rằng, hạ đôi ngọc nhìn ngắm chiếc khăn trên cổ mình, tí tách thanh âm " Nếu mai mốt anh còn bị ' cái xấu ' xâm nhập thì em sẽ giúp anh đuổi chúng đi! "
Không có vẻ gì để ý đến lời nói của nàng, bước chân vẫn rảo bước rơi đều xuống mặt đất. Tư Thần đến bản thân cũng không ngờ cô ta lại chủ động ' khai ra ', cô ta đã biết hắn bị quỷ hóa, cần diệt trừ.
Sát tâm xuất hiện trong hắn thì mau chóng bị phủi bay. Nhớ lại lời nói Ngư Tuyết Lam chân thành dành cho hắn khi nãy.
Không cần thiết giết cô ta diệt khẩu, nếu lợi dụng được triệt để cô nàng thì sức mạnh hắn sẽ tăng lên không tưởng.
Tư Thần hối hận rồi, hắn thật nên bóp nát con nhóc này ra mới phải. Ngâm người dưới dòng sông cũng không yên " Muốn gì? "
Thò đầu ra khỏi bụi cây, mặt Ngư Tuyết Lam vẫn hí hửng vô tư " Hịch Soái nói em nên canh anh những lúc anh tắm, khi nào nhìn được mặt anh thì kể anh ấy nghe! " cũng có ngờ tới đâu, Tư Ca đến cả tắm, ăn, ngủ đều đeo mặt nạ.
Nàng mấy ngày qua nhân cơ hội anh ta bất tỉnh định nhìn lén, nhưng cái quái nào khi cái mặt nạ dính rất chặc, gỡ không ra.
Bọn quanh hắn toàn bọn phiền phức, đặt biệt là tên Hịch Soái kia.
Ngón tay hắn chỉ hướng túi đồ để trên bờ " Giặt hết chỗ đó ta cho xem! "
" Thật? Làm liền! "
Trời đất làm chứng, nàng thật rất làm ' tốt ' công việc. Lỡ mạnh tay xé toạt rách hết vài chỗ thôi mà. Vậy mà Tư Thần thất hứa đi về học viện luôn, kẻ dối trá!
___________ Tư Ca __________
Nhược gia sân luyện dành cho cao tầng ---
Nhược Tuân hai tay song đao trình tự ra chiêu trật tự hoàn hảo từng chi tiết nhịp thở. Vun vút tiếng kêu vang như cắt lìa cả gió trời để lại vài vụn tia lửa trong không gian, phẩm chất cặp song đao phải nói là đao tốt.
" Hôm nay khu mộ tổ tiên gia tộc có biến động không nhỏ, thuộc hạ đã cho người dò xét. Phát hiện có...! "
Đừng tay thu đao, ông xoay người hỏi lại " Thật sự? "
" Vâng! "
" Đây cũng có thể là một cái bẫy, án binh bất động, theo dõi thêm một thời gian sau để bảo đảm tuyệt đối hơn cho ta! "
Đây là món hời trời ban cho gia tộc ta sao? Tâm tình Nhược Tuân tốt hẳn lên vì tin tức này.
Trước cả cuộc thi Nhược gia tổ chức thì Tư Thần còn có việc quan trọng hơn phải làm. Hẹn ước một năm cũng nên đến lúc thực hiện rồi.
Chỉ khi hắn đậu vòng này thì mới có tư cách đặt chân lên võ đài Nhược gia uy nghi tranh bá anh tài.
Các học viên lớp lớn thì xếp hàng đăng kí thi đấu ở một bên, còn Tư Thần phải vào một phòng riêng biệt. Ngoại trừ Hỉ Sử thì được đặt cách tham gia thi đấu hẳn hoi. Đãi ngộ cách xa Tư Thần phải nói là một trời một vực.
Tư Thần gần như có nguy cơ bị đá ra khỏi cái học viện đây này.
Linh lực cần đạt đến cột mốc trên 10 mới được cho phép ở lại học viện. Còn tư cách thi võ đài lại là 25.
Tư Thần giữ vững niềm tin tuyệt đối là hắn đã thông thạo cách phóng thích linh lực. Thay vì nhúng cả bàn tay vào chậu nước thì hắn chỉ nhúng mỗi một ngón tay.
Bởi vì hắn phát hiện nước này có vấn đề, có thứ gì đó chèn ép hắn phóng thích linh lực ra ngoài, với cả thứ này không hẳn là nước.
Nhược Tường Lữ đứng đằng xa khoái chí cười, giám sát Tư Thần là người của Nhược gia. Hắn tốn không ít tâm cơ để cưỡng ép đuổi tên Tư Thần cút nhanh nhanh khỏi mắt hắn. Dám động tới ta, nghĩ tới vết thương cũ càng thấy nhói.
" Ta đã dùng một loại dịch khác nặng hơn nước, với cái linh lực yếu ớt của ngươi cũng không làm cho cột nước dâng cao nổi đâu. "
Tư Thần một phát vận linh lực nâng cột nước lên tới mốc số 9, hắn là biết có kẻ dùng thủ đoạn ý muốn hại hắn đây mà.
Đã hứa với Phương Thiểm Tâm là chỉ dùng con số linh lực nhất định. Nhưng tình huống hắn bắt buộc phải thất hứa vậy.
Cột nước từ mốc số 9 dần tụt lùi xuống, Hịch Soái nhìn mà muốn thót tim ra ngoài.
" Không ổn rồi, tiểu tứ sắp bị đuổi đi mất! "
Hỉ Sử thầm thấy lạ, nhận ra điều không đúng ở đây. Thực lực của Tư Thần hắn khá rõ, Lạc Hàn Quyền mà cậu ấy thi triển cũng phải tốn một lượng linh lực vượt qua 30, lý nào giờ còn chưa đạt tiêu chuẩn trung bình là mốc 10 cơ chứ?
Có kẻ giở trò!
Cách đo linh lực như vầy là theo kiểu truyền thống, chỉ cần Tư Thần có cơ sở để giấu bài thì không ai biết chính xác được linh lực hắn có là bao nhiêu.
Mà thường thì mấy học viên thì thích phóng hết mức linh lực ra hơn, đơn giản là vì nếu chúng giấu linh lực thì có nguy cơ không đủ điểm để thông qua. Cái tốt nữa là chứng tỏ linh lực chúng cao thì được đại gia tộc lớn chú ý để bồi dưỡng hơn.
Giấu linh lực thật sự, trong đám nhóc thích thể hiện này chắc Hỉ Sử là ngoại lệ. Hắn vẫn còn giấu nhẹm tài năng đi.
Các vị giám khảo nhìn nhau gật đầu, tiểu thiếu niên này dưới loại nước pha dịch tảo cần trên 30 linh lực mới nâng được cột nước thì cậu ta phải nói là hoàn thành rất xuất sắc. Chính xác mà nói thì điểm linh lực của cậu ta đã đạt đến 39 chứ thay vì số 9 tầm thường.
Nhưng do đắc tội nhị thiếu gia Nhược gia nên đành phải loại một mầm non tốt thế này vậy. Chỉ sau một năm mà cậu nhóc này từ âm số tiến đến 39 cũng là một nghị lực kì tích phi thường rồi.
" Tư Thần! Do cậu không đạt chỉ tiêu chúng ta đã giao hẹn lúc đầu nên chúng tôi buộc lòng phải...! "
Phóng Thích!!!
" Lão Trần...! "
Một vị giám khảo ngăn vị đang đưa ra lời nói quyết định. Lão Trần khó hiểu xoay đầu " Sao? "
" Mau nhìn! " tay vị kia run run chỉ về phía cột nước.
Lão Trần nhìn cột nước, im bật như bị mèo tha mất cái lưỡi. Dụi dụi đôi mắt, năm nay ông chỉ mới có 47 tuổi, được cho là rất trẻ, đâu tới mức bị mờ mắt đâu nhỉ.
Hỉ Sử không hề bị chấn động như mấy vị kia, vì hắn vốn rất đề cao Tư Thần.
Tư Thần cột mức linh lực đo được 66 điểm cũng chưa chắc nói lên hết được tài năng của hắn.
Nhược Tường Lữ lẩm bẩm trong lòng hàng vạn lần ' không thể nào ' nhưng cũng không thay đổi được con số 66 đập vào mắt.
66 cộng thêm 30 là 96.
Gấp đôi con số 48 của Hỉ Sử tiểu thiên tài. Có lẽ qua 1 năm linh lực Hỉ Sử cũng đã tăng lên nhiều.
Linh lực 96, lục tung cả khu 2 dưới 11 tuổi học viên không hề có ai làm được.
Các vị giám khảo họp bàn lại với nhau, Nhược gia không thể để mất một ' báu vật ' sáng giá thế này được. Không thể vì ham muốn ích kỉ của nhị thiếu gia mà đánh mất lợi ích gia tộc.
" Tư Thần, xin chúc mừng! Cậu đã đậu kì thi lại này. Cậu cũng đủ tư cách được cấp thẻ tham gia võ đài năm nay. Sao nào, cậu có hứng thú chứ? "
" Chúng tôi tin chắc rằng cậu sẽ là gương mặt sáng giá của kì đại hội này! "
Trần lão đưa cho hắn thẻ bài ngọc cười xuề xòa đặt vào tay Tư Thần.
Tư Thần nào khách khí, đem thẻ bài nhét vào ngực. Đùa gì chứ, mục đích hôm nay của hắn là muốn lấy tư cách dành một ghế tranh bá võ đài này.
Chỉ có ở võ đài hắn mới gặp được Nhược Tinh để tái đấu. Lần này xem ai mới là kẻ yếu.
__________ Tư Ca ________
Bảng danh sách các thí sinh được đem chọn sàn lọc ra chỉ có 60 danh ngạch như lúc đầu, không bất ngờ khi khu 3 chiếm tận 55 danh ngạch. Đúng là không ai chơi lại nổi đàn anh chị 15, 14, 13, 12 tuổi cả.
5 danh ngạch còn lại là dựa vào đặc quyền do học viện đề cử.
Nhược Tinh - Nhược Tường Lữ - Nhược Hương.
Ba người trên thì không ai dám hó hé gì, con ông cháu cha cả.
Cái vấn đề là...
Tư Thần và Hỉ Sử Mạn Khái La.
Hỉ Sử thì ai ý kiến, còn cái đứa tên Tư Thần là đứa nào. Độc đáo hơn ở chỗ hai đứa nhóc này còn chưa muốn tới 6 tuổi. Những người bị loại khỏi danh ngạch oán hận không thôi, họ thua cả đứa nhóc ranh.
Họ thấy không công bằng, thế là có người bất bình lên tiếng. Thế nhưng họ nào biết, Tư Thần là được các vị giám khảo dùng ' đặc quyền ' cái cớ để che mắt, hắn là dùng thực lực thi bình đẳng như bao người cả.
Ngư Tuyết Lam ngồi đung đưa đeo chân trắng nhỏ trên cành cây cao, nàng vẫn giữ nụ cười đang yêu như mọi khi trên khuôn mặt khả ái.
Thả chú chim nhỏ tung bay trên bầu trời, nàng nhảy đáp nhẹ xuống đất, lơ lửng và bồng bềnh cứ ngỡ nàng đang bay bổng như đóa bồ công anh trong gió.
" Mai là ngày mà Tư Ca thi đấu rồi. Mình nhất định phải đến xem, còn cả... Hỉ Sử Mạn Khái La nữa chứ! "
Tâm Lan thành ngày hôm nay còn muốn vui hơn cả lễ hội, các sạp hàng quán lão bản thi nhau tạm nghỉ một ngày để kéo nhau đến Nhược gia xem đấu võ đài.
Vé vào cổng không đắt nhưng lượng người đông thế này liên tục mấy ngày cũng đủ gom cho Nhược gia món tiền hậu hĩnh.
" Hỉ Sử, nhớ trông chừng tiểu tứ kĩ vào đó. Ta sẽ ở trên khán đài ủng hộ hai đệ!" Hịch Soái vẫy tay chào hai tiểu đệ đã bước vào lối đi dành cho thí sinh. " Ca đợi hai đứa dành chiến thắng! "
Hịch Soái thong dong ngẩng mặt đi về hướng cổng vào dành cho ' đại gia '. Không biết từ đâu ló ra dáng người nhỏ húych nhẹ người hắn khiến hắn ngã lăn đất.
" Đau chết mất, là kẻ nào to gan tông trúng đại gia ta hả?" Hắn vỗ vỗ cái trán cho bớt choáng, ngước đầu nhìn thấy một người mặt mũi bị cái khăn choàng trùm kín thì ngẩn ngơ. " Ngươi là...!"
Học viện chiếm tận 60 danh ngạch, đệ tử Nhược gia chiếm 40 danh ngạch, còn 20 danh ngạch còn lại là cho những người ngoài hay các đệ tử gia tộc khác muốn tới tham gia. Tổng cộng là 120 thí sinh dự thi.
Quy chế mấy vòng thi có chút lộn xộn nhưng mang tính thử thách người vô cùng. Suy cho cùng muốn đạt giải nhất là không dễ chút nào.
Có 2 vòng thi, vòng thứ nhất là một chọi 2. Trong 120 người thì chỉ có 40 người đạt tư cách lọt qua vòng hai.
Tỉ lệ qua ải chỉ có 1 phần 3 số người.
Phòng chờ dành cho thí sinh ---
Sức chứa 120 người của căn phòng là quá dư thừa chỗ trống nhưng dẫu vậy bầu không khí vẫn cứ ngột ngạt đến lạ thường.
Vài giây trước nhiều tên vẫn còn náo nhiệt cao giọng tự đắc, giây sau Hỉ Sử và Tư Thần đặt chân vào phòng thì chúng đồng loạt im bật và ngoáy đầu nhìn hai cậu chả mấy thân thiện.
Cả 2 được cho là ' lính mới ' yếu kém dễ ' xơi ' nhất năm nay. Không ai cho rằng 2 đứa 5, 6 tuổi này qua được vòng 1.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...