Nghịch Ngợm Cổ Phi

Hay là Đại gia thật sự là lâu lắm rồi không chạm qua nữ nhân?! Tâm tình hắn dâng lên mạnh mẽ, hắn một phen đẩy mạnh nàng ra.

Lúc này đây, hắn dùng khí lực lớn một chút. Long Phù Nguyệt trở mình mấy lần, phanh một tiếng đầu đánh vào thùng xe.

"A! Đau quá!" Long Phù Nguyệt nửa tỉnh nửa mê kêu lên, nàng ngủ say giống như lợn chết, va chạm này làm cho nàng tỉnh táo lại, mở mắt một chút.

Nàng sờ sờ trên trán thấy cục u, lúc này mới bất giác phát hiện chính mình cùng thùng xe tiếp xúc thân mật với nhau, quay đầu lại nhìn Phượng Thiên Vũ, thấy hắn đôi mắt khép hờ, đang chợp mắt, thanh âm vang lên tựa hồ cùng hắn không hề có quan hệ.


Nàng cau đôi mày đẹp, thật sự nhớ không nổi chính mình như thế nào đụng vào nơi này. Muốn hỏi Phượng Thiên Vũ một chút, nhưng tên này tựa hồ là đang ngủ, lúc này nàng cũng không dám đánh thức hắn.

Trùng hợp xe ngựa lại xóc nảy một cái. Long Phù Nguyệt thân mình lệch sang một bên, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "À, thì ra là xe ngựa này rất xóc......"

Ý niệm trong đầu còn chưa xoay chuyển, Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên mở mắt, nhìn nàng một cái, hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Được rồi, nhóc con, bổn vương sẽ thả ngươi vài ngày......"

Hắn vỗ vỗ tay, theo sau ba tiếng vỗ tay thanh thúy, một thị vệ đang ở ngoài xe cung kính nói: "Vương gia, có gì phân phó?"


Phượng Thiên Vũ lười biếng nói: "Chuẩn bị xe khác, đem nha đầu này mang ra ngoài, mang Vân thị thiếp đến đây."

Long Phù Nguyệt sửng sốt. Người kia rốt cục không còn quấn quít lấy nàng? Không biết vì cái gì, lòng của nàng lý ra phải cao hứng rất nhiều, nhưng lại có một tia mất mát. Thầm mắng: "Người này thật sự là ngựa giống mà, một khắc cũng không – rời khỏi nữ nhân được......"

Mắt thấy thị vệ đem Long Phù Nguyệt dẫn đi ra ngoài, Phượng Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, nếu để cho người ta biết hắn lại nổi lên sắc tâm đối với một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, chỉ sợ làm cho kẻ khác cười rụng răng.

Muốn giải tỏa được dục vọng, gợi cảm thì Vân Mặc Dao mới là người được chọn tốt nhất......

Vân Mặc Dao bị bỏ mặc suốt hai ngày, hai ngày nay, nàng cảm giác như là hai năm. Phượng Thiên Vũ hỉ nộ thất thường nàng đã sớm lĩnh giáo qua, nhưng vì một con bé mà trừng phạt chính cơ thiếp thì lại là lần đầu tiên. Hai ngày nay nàng luôn nơm nớp lo sợ, trong lòng thấp thỏm, e sợ cho Phượng Thiên Vũ một mạch đem mình giam vào lãnh cung, như vậy thì cả đời nàng coi như xong!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui