Nghịch Ngợm Cổ Phi
Tất cả cảm giác đều rời xa, linh hồn như bị rút khỏi cơ thể, cái gì cũng không thấy rõ…
……………………………………………………………………..
Long Phù Nguyệt bị Hoa Bão Nguyệt lôi kéo chạy gấp một trận, vòng qua hồ sen, đến một góc không có người.
Long Phù Nguyệt cảm thấy kinh ngạc: “Này, uy Hoa đại ca, huynh sao vậy, sao phải chạy a?”
Hoa Bão Nguyệt không thèm quan tâm đến lời của nàng, một bàn tay nhanh nhẹn mạnh mẽ vung lên trong không trung, một cánh cửa bằng ánh sang bạc bỗng nhiên xuất hiện.
Long Phù Nguyệt trợn to đôi mắt, còn chưa kịp nói gì, đã bị Hoa Bão Nguyệt đẩy vào: “Mau vào đi.”
Long Phù Nguyệt lảo đảo ngã vào trong cửa.
Trước mắt hình như có ánh sáng chớp lóe, nàng lắp bắp kinh hãi, mở trừng hai mắt, bây giờ mới nhìn rõ đây là một căn phòng tinh nhã, bố trí bên trong nhìn có chút quen mắt a.
Nàng ngẩn ra, Hoàn Thúy Điện? Nàng cư nhiên ngã vào Hoàn Thúy điện?
Thối hồ ly này lại làm trò gì đây? Sốt ruột đưa nàng trở về cũng không cần lén lút như vậy…….
Long Phù Nguyệt vừa tức vừa giận lại có chút buồn bực, nhịn không được kêu lên: “Này, Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Sao phải lén lút a?”
Hoa Bão Nguyệt trừng mắt liếc nàng một cái, thở dài một hơi: “Ai, giúp ngươi thật đúng là đại phiền toái mà!”
A? Long Phù Nguyệt giật mình nhìn hắn: “Nói thế là sao? Sao lại phiền toái?”
Đôi mày đẹp của Hoa Bão Nguyệt nhanh chóng nhíu lại: “Ngươi tự nhìn mình một cái đi, có phải tay của ngươi có gì khác biệt không?”
Long Phù Nguyệt kinh ngạc quét mắt nhìn hắn một cái, tự nâng tay phải của mình lên nhìn, bỗng bị giật mình mở to hai mắt.
Khắp từ lưng đến tay phải làm sao lại xuất hiện những vòng tròn to nhỏ lấm tấm a, còn có màu đỏ tím quỷ dị.
Mu bàn tay có chút ngứa, mà những chỗ có vòng tròn lấm tấm đều lạnh thấu xương, tựa hồ như có loại khí băng hàn khi bị hạ cổ độc.
Long Phù Nguyệt hoảng sợ, theo bản năng mà run run tay: “Sao lại thế này? Ta trúng độc?”
Hoa Bão Nguyệt thở dài: “Đây không phải là độc, là thối rữa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...