Nghịch Ngợm Cổ Phi
Hoa Bão Nguyệt liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt tái nhợt đáng sợ như trước, cánh môi xinh đẹp bị nàng cắn thành màu trắng bệch, nhìn bộ dáng tựa hồ hận không thể tìm một kẽ đất chui vào.
Nha đầu kia, thoạt nhìn hung hăng lanh lẹ, thì ra giống như ngọn nến leo loét trước gió, gặp chuyện liền có thói quen làm đà điểu......
Hắn cố ý tung ống tay áo của Long Phù Nguyệt: "Tiểu nha đầu, của ngươi...... À, vị Phượng Vương gia này mời chúng ta uống một chén, chúng ta nên đi qua hay không?"
Long Phù Nguyệt trừng mắt liếc nhìn hắn.
Con hồ ly xấu xa này tuyệt đối là cố ý!
Muốn nhìn nàng xấu mặt!
Nhưng nàng hiện tại thật sự không biết mình nên đối đãi với Phượng Thiên Vũ như thế nào?
Vừa gặp mặt nàng thật sự muốn nhào vào trong lòng ngực của hắn, vừa muốn hành hung hắn một chút cho hết giận.
Lại muốn nắm lấy cổ áo của hắn chất vấn hắn tại sao lại cưới cô công chúa thực kia?
Chẳng lẽ thật sự không nhìn ra sao?
Nhưng—— Nhưng nàng hiện tại nên dùng thân phận gì để hỏi hắn?
Chính mình thay đổi thân thể, cùng bộ dạng ban đầu hoàn toàn không hợp, với hắn mà nói, mình chỉ là một người xa lạ.
Mà nàng hiện tại một bụng đầy ấm ức, hoàn toàn không muốn bại lộ thân phận của mình.
Huống chi, mặc dù bại lộ hắn cũng chưa chắc tin tưởng......
Dù sao chuyện này cũng quá mức quỷ dị.
Quan trọng hơn là, Cô công chúa Long Phù Nguyệt thật kia đã có hài tử của hắn! Đây là điểm nàng khó tha thứ nhất......
Ý nghĩ trong đầu nàng luân chuyển như gió xe chuyển động không ngừng, hình dáng như đi vào cõi thần tiên hư vô.
Hoa Bão Nguyệt cười hì hì: "Ngươi không nói lời nào ta sẽ xem như ngươi ngầm đồng ý. Hai vị Vương gia nể tình như thế, chúng ta cũng không nên chối từ, đúng không?"
Kéo Long Phù Nguyệt đi theo hai người Phượng Thiên Vũ tới một căn Nhã gian.
Phượng Thiên Diệp khẽ nhíu mày, bất quá hiện tại hắn đang muốn bám lấy Phượng Thiên Vũ, cũng không có chuyện gì quan trọng khác hơn, nên cũng không cự tuyệt.
Bốn người phân chủ khách ngồi vào chỗ của mình, sớm có tiểu nhị bước đến, sau khi cung kính thi lễ liền thỉnh hai vị Vương gia gọi món ăn.
Phượng Thiên Vũ liếc mắt nhìn Hoa Bão Nguyệt, nói: "Vị công tử này ở xa tới là khách, hay là thỉnh công tử gọi món nhé."
Hoa Bão Nguyệt cười xòa: "Ưu tiên phái nữ, ưu tiên phái nữ."
Phái nữ?
Phượng Thiên Vũ phỏng chừng lần đầu tiên nghe được cái từ này hợp thành, hơi hơi ngẩn ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...