Nghịch Ngợm Cổ Phi
Hắn còn muốn nói tiếp, Phượng Thiên Vũ thản nhiên quét mắt liếc hắn một cái. Tuy chỉ là liếc qua, nhưng hán tử kia như bị bịt miệng, không nói được lời nào.
Bên kia Long Phù Nguyệt đã đưa vị phu nhân kia từ trên cây xuống.
Phu nhân kia cả người toàn là vết roi, quần áo rách tả tơi, thân mình đau nhức, nằm ở trước sân nức nở khóc.
Long Phù Nguyệt nhìn nàng toàn thân là vết thương, trong lòng bỗng nhiên tê rần, sau lưng mình cũng mơ hồ có chút đau đớn.
Nàng cắn cắn môi, cũng bất chấp người xung quanh sẽ nhìn nàng thế nào.
Hai tay tạo kết ấn, một đạo bạch quang từ trong tay nàng phát ra, bao quanh lấy nữ tử mình đầy thương tích kia. Gần như là chỉ trong nháy mắt, vết thương trên người nàng kia liền tự động khỏi hắn, qua một lát, ngay cả vết roi cũng biến mất.
Người chung quanh toàn bộ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, như nhìn một yêu quái.
Hán tử đánh người kia cũng ngây người, nữ tử này, chẳng lẽ là thần tiên sao?
Phu nhân kia cũng choáng váng nhìn nàng kinh ngạc.
Qua thật lâu sau, mới quỳ bụp một tiếng xuống: “ Đa tạ tiên tử cứu giúp! ”
Phượng Thiên Vũ lại nhíu nhíu mày, lần này hành động bọn họ phải thực hiện một cách bí mật, vậy mà lại xuất hiện công khai ở nơi này, chỉ sợ đã bại lộ hành tung.
Phù Nguyệt đang muốn hảo hảo giáo huấn hán tử kia một chút, chợt thấy bên hông căng thẳng, tiếp theo liền nghe thấy được ââm thanh của Phượng Thiên Vũ vang ở bên tai: “Nơi này không nên ở lâu, đi thôi!”
Nàng sững sốt, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị hắn ôm lấy bay đi.
Khinh công của Phượng Thiên Vũ tuyệt thế vô song, mọi người chỉ thấy bóng người chợt loé lên, rồi không thấy gì nữa.
Mọi người toàn bộ quỳ xuống, dập đầu không thôi.
Hán tử kia lại sợ tới không dám nhúc nhích. Lão bà của mình được thần tiên cứu, hắn làm sao còn dám đánh?
Rời gia đình kia thật xa Phượng Thiên Vũ mới đáp xuống ở nơi hẻo lánh. Buông Long Phù Nguyệt ra.
Long Phù Nguyệt vẫn tức giận: “Sao ngươi không để cho ta đem cái tên đáng chết kia giáo huấn một chút rồi hãy rời đi? Ta muốn……….Cho hắn nếm thử một chút cảm giác bị đánh bằng roi!”
Phượng Thiên Vũ thở dài: “Tội gì mà lấy việc đánh bại tên đần độn đó làm trò vui. Ta đã bẻ gãy cổ tay hắn, coi như cũng thay nàng xả giận………”
Long Phù Nguyệt thở phì phì nói: “Cái tên nam nhân kia thật ghê tởm, cư nhiên lại đánh thê tử kết tóc xe duyên với hắn như vậy! Hừ ta thật muốn trên người hắn cũng có mấy chục vết thương như vậy, xem thử hắn biết đau hay không!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...