Mắt thấy con kia Ô Quy sắp đè lên của thân thể Long Phù Nguyệt, một đoàn ánh sáng nhu hòa chợt bay lên trời, giống như một khối thủy tinh trong suốt đem Long Phù Nguyệt bao bọc vào bên trong.
Con đại Ô Quy kia chụp hụt vào khoảng không.
Cái chụp đó lung lay thoáng một cái, nước gợn tựa như lắc lư, đem con đại Ô Quy kia nhất thời bắn đi ra ngoài.
"Phanh" Một tiếng ngã xuống đất, nó có thể tích khổng lồ, ngã xuống đất như thế này. Đất rung núi chuyển. Ngay cả nước trong ao đầm cũng giống như sóng biển dâng trào lên.
Cũ ngã này, thật là đúng dịp không khéo, đem nó rơi nằm ngửa trên mặt đất. Chổng vó, chân cẳng quơ quào, lại không thể lật lại thân thể.
Mọi người thấy vừa kinh hãi vừa buồn cười.
Nhìn lại Long Phù Nguyệt, ngồi ngay ngắn ở hoa sen trên đài, màn hào quang bên trong có vô số ánh sang lấp lánh bay lượn, từ từ dung nhập vào bên trong thân thểnàng. Xa xa nhìn lại, giống như Phật quang......
Phượng Thiên Vũ sợ hết hồn.
Nàng, nàng không phải là hóa thành Phật chứ?!
Liều lĩnh nhào qua, đưa tay phải kéo nàng trở lại: "Phù Nguyệt, ở trên này không dễ chơi, xuống nào."
Nhưng tay vẫn chưa chạm được vào Long Phù Nguyệt, cũng đã bị bắn ngược trở lại. Thật may là hắn khinh công không tệ, lập tức cầm một gốc cây đứng vững.
Long Phù Nguyệt bên trong vòng sang bao bọc đó, không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì từ bên ngoài, bên tai tựa như có một loại âm nhạc kỳ dị gì đó quanh quẩn. Loại âm nhạc này nhạc phật giáo nhưng rồi lại không phải là nhạc phật giáo, có một loại giai điệu kỳ quái, trước mắt tựa hồ có thật nhiều người đang đung đưa, những người đó mặt mũi cũng mơ hồ nhưng lại đều là thân người mình rắn.....
Những bóng người này chợt xa chợt gần, đang cúi đầu bái lạy, tựa hồ đang cúng bái gì đó......
Long Phù Nguyệt ngồi trên đài mơ hồ không rõ, chỉ cảm thấy có một khối lực lượng từ trên đài hoa sen cuồn cuộn rót vào trong cơ thể nàng không ngừng. Trong cơn mơ hồ nàng chỉ cảm thấy hai chân từ từ khép lại, hóa thành một đuôi rắn tinh xảo đặc sắc, giồng như màu xanh Lưu Ly......
Bọn Phượng Thiên Vũ thấy nàng ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, thân thể hơi phát ra ánh sáng, cả người lúc mờ lúc tỏ, một hồi hiển hiện ra thân hình, quái dị tới cực điểm.
Cổ Nhược kinh ngạc nhìn nhìn nàng, đôi mắt luôn luôn lạnh nhạt có tia sáng sắc bén thoáng qua, thì ra là hắn đoán không sai, nàng quả nhiên là......
Khẽ thở dài một cái.
Phượng Thiên Vũ nhìn hắn, run giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Làm sao bây giờ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...