Nghịch Ngợm Cổ Phi

Long Phù Nguyệt ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Cổ Nhược, thân mình run lên, ôm chặt Phượng Thiên Vũ vào trong ngực, giống như gà mẹ che chở gà con, nước mắt ràn rụa: “Đại sư huynh, huynh không thể giết hắn, hắn thật vất vả mới giữ được mạng sống, ta muốn cứu sống hắn! Huynh muốn giết hắn thì hãy giết ta trước đi!”

Cổ Nhược một đầu đầy hắc tuyến. Nha đầu kia đang nói bậy bạ cái gì đó? Hắn rõ ràng là đã cứu Phượng Thiên Vũ? Sao lại có thể giết được?

Hắn từng bước tiến lên: “Phù Nguyệt, ta………”

Hắn vẫn chưa nói xong câu, Long Phù Nguyệt liền ôm Phượng Thiên Vũ chặt hơn, cơ hồ muốn biến hắn thành một bộ phận trên cơ thể mình: “Huynh…………không cho huynh đả thương hắn!”

Phượng Thiên Vũ ở trong ngực nàng đau muốn chết, nhưng trong lòng lại vô cùng sung sướng: “Xem ra đại Ô Quy kia quả thật không tồi nha, bằng không hắn cũng không biết nha đầu này lại để ý hắn như vậy……..


Hắn thật sự muốn cười to, nhưng tham luyến cái ôm này, nên nhất thời không đứng dậy, cứ tiếp tục giả vờ sắp chết, khóe miệng nhếch lên lộ ý cười. Nhịn cười thật vất vả, toàn thân hắn cứ run lên.

Long Phù Nguyệt không nhìn thấy sắc mặt của hắn, chợt thấy thân mình hắn run lên, cho là hắn mất máu nhiều nên lạnh, càng ôm chặt hắn, vội vàng nhìn xung quanh, nhưng lại không tìm được vật gì chống lạnh. Ngẩng đầu lên thấy Cổ Nhược đang khoác áo bào trắng, hai mắt sáng lên, vươn một bàn tay, tội nghiệp nhìn Cổ Nhược: “Đại sư huynh, cho mượn áo bào một chút.”

Cổ Nhược liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ một cái, người này, trong lòng nhất định đang rất vui mừng? Hừ, không nghĩ tới hắn còn có một bộ mặt ngây thơ như thế………Cổ Nhược cũng không muốn vạch trần hắn, muốn nhìn một chút xem hắn có thể giả bộ bất tỉnh trong bao lâu.

Đem áo bào trắng trên người cởi ra, đưa cho Long Phù Nguyệt, thản nhiên nói: “Ngươi từ từ cứu hắn, ta đi cứu Hoa Đậu Đậu.”


Long Phù Nguyệt dường như không nghe thấy hắn nói cái gì.

Chỉ vội vàng đem áo choàng kia phủ lên người Phượng Thiên Vũ, đem hắn bao lại giống như cái bánh chưng.

Nàng lại thử xem hắn còn hơi thở không,vừa rồi bị nàng ôm chặt, Phượng Thiên Vũ ngay cả hô hấp cũng không còn.

Long Phù Nguyệt sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ra: “Ta nhất định cứu sống ngươi, nhất định!”

Cúi đầu xuống, làm hô hấp nhân tạo cho hắn.

Long Phù Nguyệt không nghĩ tới mình hô hấp nhân tạo lại mạnh như thế, mới có hai cái, Phượng Thiên Vũ đã chầm chậm mở mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui