Nghịch Ngợm Cổ Phi
Thanh âm của hắn bình thản mà lạnh như băng, chậm rãi nói từng chữ từng chữ, lại có áp lực uy hiếp khiến người sợ hãi.
Hoa Tích Nguyệt không tránh khỏi rùng mình một cái, đôi mắt tóat ra vẻ u óan: “n công, thì ra ở trong lòng của ngươi, ta ngay cả bằng hữu cũng không bằng......”
Cổ Nhược đang ở đi trước, thân mình ngừng lại một chút, nhưng không quay đầu, thản nhiên nói: “Chúng ta chia nhau tìm đi.”
Hoa Tích Nguyệt sững sờ một chút: “Ta...... Ta sợ chút nữa ngay cả ngươi cũng tìm không được......”
Cổ Nhược nhìn chung quanh, lạnh nhạt nói: “Đừng lo, qua một canh giờ, cho dù chúng ta tìm có ra người hay không, đều gặp lại ở đây.”
Phi thân bay đi, ở mỗi gốc cây đào cột một dãy lụa trắng.
“Ừm, được rồi......” Hoa Tích Nguyệt đảo tròn mắt, bỗng nhiên như nhớ tới chuyện gì, móng vuốt ngỏ vuốt cái đuôi dài, lấy ra hai đạo phù.
Nó nhảy lên đặt một đạo phù trong lòng bàn tay Cổ Nhược: “n công, ngươi cầm cái này đi.”
Cổ Nhược nhướng mày: “Đây là cái gì?”
Hoa Tích Nguyệt cười tủm tỉm: “Truyền m Phù, cầm cái này, chỉ cần cách xa nhau không hơn trăm dặm, có thể nghe được thanh âm của đối phương.”
Trong mắt Cổ Nhược hiện lên một chút kinh ngạc, gật đầu: “Được! Tìm ra người thì liên lạc.”
Một người một hồ chia nhau hành động, rẽ hai ngã khác nhau đi tìm.
Hoa Tích Nguyệt tìm một hồi, đừng nói là Long Phù Nguyệt cùng Phượng Thiên Vũ, ngay cả bóng dáng đệ đệ bảo bối của nó cũng không thấy.
Tỷ đệ chúng nó đều có cách truyền ý linh thông, nó sử dụng ý thông thuật thử liên lạc với tiểu hồ ly.
Nhưng tin tức phát ra tự như rơi xuống biển. Hoàn toàn không có hồi âm.
Chuyện này khiến nó không khỏi có chút lo lắng, ý thông thuật này là khả năng đặc biệt của tộc Hồ Ly. Chỉ cần có quan hệ máu mủ dù cách đến bao xa cũng vẫn có thể liên lạc với nhau, chỉ cần ở chung một thời không là có thể nhận được. Nhưng bây giờ, nó lại không thể liên lạc được đệ đệ ruột!
“Tiểu gia hỏa kia đi nơi nào rồi?” Trong lòng nó có chút lo lắng. Ngó trước nhìn sau một vài lần: “ Tiểu gia hỏa kia không phải là rơi xuống ngã hôn mê bất tỉnh rồi chứ?Như thế nào ngay cả một động tĩnh cũng không có?”
Nó lại nâng đạo phù lên gọi: “n công......”
Đạo phù không có động tĩnh gì!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...