Nghịch Ngợm Cổ Phi
Cổ Nhược đứng chắp tay, đôi mắt chậm rãi quét chung quanh một vòng, thực xác định gật gật đầu: “Không sai, nơi này không phải Linh Xà đảo, bản đồ địa hình Linh Xà đảo ta đã thấy qua. Không có núi......”
Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, khép hờ hai mắt, giống như đang xem xét.
Một lát sau, nó suy sụp mở mắt, trên khuôn mặt phấn hồng nhỏ nhắn bỗng nhiên ra vẻ sâu sắc một ít, liếc mắt nhìn Cổ Nhược, ha ha nói: “Lầm...... Lầm rồi.”
“Sai lầm rồi? Làm sao sai lầm rồi?” Long Phù Nguyệt không hiểu nhìn Hoa Tích Nguyệt.
Cái đầu nhỏ của Hoa Tích Nguyệt cúi thấp xuống: “Mang đi lầm chỗ rồi, nơi này quả thật không phải Linh Xà đảo, ngươi cũng biết, kiểu truyền đi này có chút khác biệt...... Nơi này hình như đối với Linh Xà đảo có chút khoảng cách......”
Mọi người một đầu đầu hắc tuyến, tiểu hồ ly cắn răng hỏi: “Có chút khoảng cách là bao nhiêu?”
Hoa Tích Nguyệt đầu cúi thấp hơn: “Có chừng năm sáu trăm dặm đường đi......”
Mọi người!!!!
Khác biệt không khỏi cũng quá lớn đó!
Năm sáu trăm dặm đường, đủ bọn họ chạy mấy ngày!
“Vậy bây giờ chúng ta ở nơi nào?” Long Phù Nguyệt cẩn thận hỏi.
Hoa Tích Nguyệt dùng đuôi to che trước khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ta cũng không biết.”
Tựa hồ có một đại đội quạ đen bay qua đỉnh đầu.
Ngay cả Cổ Nhược không tình cảm, không vui, không buồn nhất trong đám mà cũng có không lời nào có thể miêu tả được.
Long Phù Nguyệt nhìn Hoa Tích Nguyệt: “Nếu không, ngươi lại truyền một lần nữa?”
Hoa Tích Nguyệt liếc mắt trừng Long Phù Nguyệt một cái: “Không được, lúc này mà truyền đã hao phí ta một trăm năm công lực, linh lực ta hiện tại đã hao tổn không òn bao nhiêu, không còn khí lực dùng lại......”
Phượng Thiên Vũ thở dài: “Chúng ta xuống núi trước rồi nói sau.”
Hắn xem xét chung quanh, đi đến bên vách núi nhìn xuống, phía dưới sương mù mờ mịt, thấy không rõ cảnh trí như thế nào.
Hắn nhìn thoáng qua Cổ Nhược: “Chúng ta ở chỗ này nhảy xuống nhé, phỏng chừng có thể gần hơn không ít.”
Long Phù Nguyệt cũng nhìn xuống phía dưới, thấy vách núi đen cực kỳ dựng đứng, gần như xem như thẳng từ trên xuống dưới. Không khỏi lắc lắc đầu: “Nơi này rất dựng đứng, ngay cả một chỗ dừng chân cũng không có, làm không tốt ngã tan xương nát thịt thì nguy to......”
Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái, trên khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành lộ ra một chút ảm đạm, sâu kín thở dài: “Phù Nguyệt, nàng đã hoàn toàn quên ta như vậy, ta rất đau lòng, hiện tại để cho ta với nàng cùng nhau tự tử đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...