Nó giống chợt nhớ tới cái gì, nhảy đến trước mặt Hoa Tích Nguyệt, kêu lên: “Lão tỷ, không phải tỷ biết huyễn tinh không gian sao? Trực tiếp đem chúng ta mang đi qua không được sao?”
Hoa Tích Nguyệt liếc mắt trừng nó một cái: “Huyễn tinh không gian rất hao tổn công lực, ta không muốn sử dụng dễ dàng như thế.”
Tiểu hồ ly vội hỏi: “Lão tỷ, sử dụng đi, ta giúp tỷ giúp một tay, không sử dụng chiêu này, chúng ta sẽ bị biến thành chó con đó, nếu để cho cha biết, ông ấy sẽ lột da chúng ta, vì danh dự Hồ Tộc, tỷ dùng một lần đi mà.”
Hoa Tích Nguyệt bất đắc dĩ: “Được rồi, chỉ một lần này, lần sau không được viện lẽ này nữa.”
Nó khép hờ ánh mắt, hai móng vuốt nhỏ ở trước ngực vẽ vài đạo phù chú phiền phức, toàn thân chậm rãi từ tốn bay lên. Hai mắt nửa khép nửa mở, giống như tia chớp.
Trên không trung vòng vo khỏang thời gian một ly trà, mới chậm rãi mới hạ xuống, mở to mắt: “Ta nhìn thấy nơi đó có vô số đảo nhỏ, chúng ta trước hết phải xuyên đến một hòn đảo giống như xà đảo. Nơi đó hình như là không có bóng người.”
Long Phù Nguyệt ngạc nhiên mở to hai mắt: “Trời ạ, phấn hồ ly này lại còn có khả năng Thiên lý nhãn, trên không trung vòng vo một vòng đã có thể nhìn đến cảnh vật xa như vậy......”
Phượng Thiên Vũ thần sắc vừa động, nói: “Đó là Linh Xà đảo, được, chúng ta đi đến đó trước đi.”
Trong cái miệng nhỏ nhắn của Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên hướng về phía trước thổi ra một đạo khói nhẹ hình tròn.
Trung tâm vòng khói trở nên dày đặc hơn, chồng chất. Môi nó mấp máy, hai móng vuốt nhỏ hăng hái vẽ ra vô số kết ấn phiền phức, một ít vòng khói nhẹ mờ ảo cũng theo tay của nó, dần dần trở nên càng ngày càng rõ ràng.
Tiểu hồ ly ở một bên môi cũng hơi hơi mấp máy, hai móng vuốt nhỏ lập tức như là nâng đỡ đạo khói kia.
Không đến thời gian uống cạn chung trà, vòng khói nhẹ kia đã sinh ra vô số vòng khói trắng giống nhau, một tầng bọc lấy, ôm lấy, vây lấy một tầng, rất nhanh kéo dài về phía chân trời.
” Đường hầm không gian! Vù, thật rất giống đường hầm không gian xuất hiện trong phim nha.” Long Phù Nguyệt gần như nhìn xem ngây người.
“Mau vào, mau vào! Thời gian dài ta chịu không nổi.” Hoa Tích Nguyệt trong lúc cấp bách kêu một tiếng.
Phượng Thiên Vũ lôi kéo Long Phù Nguyệt, nhảy vào trong vòng khói màu trắng này. Cổ Nhược liếc mắt nhìn hoa Tích Nguyệt, cũng đi vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...