Nghịch Ngợm Cổ Phi
Cổ Nhược vẫn đứng ở nơi đó, quay lưng về phía mọi người, một thân áo bào trắng, tuy rằng không hề nói chuyện, nhưng lại tỏa ra một loại khí làm rung động lòng người. Hắn chỉ thản nhiên đứng ở chỗ đó, nhưng quanh thân linh khí lại mãnh liệt mà trầm tĩnh, nội tức bàng bạc, làm cho người ta không thể bỏ qua.
Hoa Tích Nguyệt sững sờ một chút. Người trước mặt rõ ràng là một phàm nhân, sao lại có thể có linh lực mạnh như vậy? Mà linh lực lại lộ ra một chút ta khí………
Tà khí!
Hoa Tích Nguyệt nhíu mắt lại, chân trước đột nhiên nhấc lên, một trái cầu ánh sáng bay về hướng Cổ Nhược.
Không ai ngờ rằng Hoa Tích Nguyệt lại bỗng nhiên động thủ đối với Cổ Nhược, Long Phù Nguyệt không khỏi sợ hãi kêu lên.
Tiếng kêu vừa mới ra khỏi miệng, sau lưng Cổ Nhược giống như có ánh mắt, ống tay áo vung lên, một bức tường ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện.
Trái cầu ánh sáng của Hoa Tích Nguyệt dụng vào bức tường ánh sáng.
Một ââm thanh vang lên, trái cầu sáng rực kia như đánh vào hư không, bùm một cái, rồi biến mất không thấy dấu vết.
“Ngươi____ngươi lại biết thuật Phù Quang Lược Ảnh! Ngươi…….Ngươi là ai?” Hoa Tích Nguyệt trợn tròn mắt, tràn ngập sự kinh ngạc.
Cổ Nhược chậm rãi xoay người, thản nhiên quét mắt liếc nó một cái: “Ta_____đường đường chính chính là người, mà cũng không phải chỉ có yêu loại mới học loại công phu này.”
Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, ngồi thụp xuống đất, hai tay ôm cái đuôi to, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự bất công: “Ông trời! Thế này thật không công bằng, thật sự không công bằng! Chúng ta là yêu loại để tu luyện công phu này thì tại sao ông trời lại giáng xuống rất nhiều tai kiếp cho yêu tộc chúng ta, còn thường xuyên phải đề phòng bị thiên lôi đánh,nhưng loài người các ngươi thì ngược lại thế chẳng phải tu luyện gì cả! Ô ô ô lão thiên gia quả thật là quá không công bằng! Không phải nói chúng sinh ngang hàng sao? Dựa vào cái gì tất cả ưu thế đều bị nhân loại các ngươi chiếm hết? Ô ô ô trời không có thiên lí, người không có nhân tính……..”
Nó dĩ nhiên cũng làm như vậy ôm cái đuôi khóc lớn lên, nước mắt thi nhau rơi xuống, khóc đến mức nẫu gan nẫu ruột. Tất cả mọi người bị nó khóc đến ngây người. Ngay cả Cổ Nhược cũng hơi nhíu thái dương, có chút đau đầu.
Tiểu hồ ly biết rõ tính tình tỷ tỷ, nhưng thật ra thấy nhưng không thể trách, chỉ đem hai lỗ tai bịt lại, sau đó lại bĩu một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thậm chí có một chút thích ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...