Nghịch Ngợm Cổ Phi

Cổ Nhược nhìn đôi môi bị nàng dùng sức cắn nát dính đầy máu, nhẹ nhàng di chuyển, đỏ tươi mê người như thế. Nhịn không được nhưng lại hướng thân mình lên,

Long Phù Nguyệt liền choáng váng!

Đại sư huynh hôn nàng!

Ở trong lòng của nàng, đại sư huynh luôn luôn là người trượng phu lý tưởng, cho nên từ hai năm trước gặp được hắn về sau, nàng liền dùng hết sức lực theo đuổi hắn. Nhưng Cổ Nhược như trước vẫn lạnh băng, mặc dù đối với nàng quan tâm cẩn thận, nhưng Long Phù Nguyệt có thể cảm nhận được hắn đối với mình tựa cách xa vạn dặm. Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia tổng đem tất cả ý niệm của nàng đông cứng, mời nàng quy củ, không dám có hành động tiếp theo.

Linh hồn của nàng đến từ hiện đại, nàng biết nàng là Miêu nữ, cho nên cũng từng vụng trộm tra xét quá trên người mình, có cổ độc tình hay không, lại không tìm tăm hơi độc tình.

Cái này nàng càng yên lòng.

Tư tưởng, hành vi của nàng đều trở nên thoáng hơn, nhìn đến đại sư huynh đẹp trai xuất chúng, nhân phẩm lại tốt như vậy, đầu óc của nàng không phải chưa từng có ý tưởng đem hắn đẩy ngã để thực hiện ý định trong đầu.


Nhưng nghĩ vẫn chỉ là suy nghĩ, nàng rốt cuộc không có lá gan làm.

Gần nhất chỉ có thể chui chui vào ngực hắn, mà những lúc ấy là lúc mùa hè nóng nực, nàng mới sẽ không bị đông lạnh chạy đi......

Mà bây giờ, hắn lại hôn nàng!

Môi của hắn lạnh như băng mà đơn bạc, giống như một mảnh thủy tinh băng lãnh nhất, đầu lưỡi của hắn liếm máu tươi trên môi nàng, tê tê dại dại, giống như thủy tinh bị nứt ra, hướng toàn thân nàng kéo dài......

Toàn thân Long Phù Nguyệt đều gần như cứng lại rồi.

Trong đầu óc trống rỗng, nàng muốn giãy dụa, nhưng cả người mềm yếu, Cổ Nhược càng ôm thật chặt, nửa phần cũng không thể động đậy.


Hít từng hơi ngắn, ngực muốn nhảy ra. Cũng nói không rõ là cảm giác gì.

Thân thể hắn lạnh như băng thấu xương như trước, Long Phù Nguyệt bị cái ôm lạnh lẽo của hắn làm cho run rẩy.

Một luồng máu ngọt giữa răng môi nàng tràn ra.

Cổ Nhược không muốn để yên cho máu tươi trên miệng nàng.

Bắt đầu hút môi cánh hoa của nàng.

Cả người Long Phù Nguyệt run run không ngừng, linh hồn gần như cũng muốn theo máu rời đi thân thể.

Lại đứng không nổi, lảo đảo lui vào bước.

Cổ Nhược không đỡ lấy nàng, mà là trực tiếp nghiêng thân đem nàng áp đảo trên mặt đất, mạnh mẽ, dùng sức hút liếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui