Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nàng giống như an ủi vỗ vỗ tay hắn: “Yên tâm, ta không đi. Ta đi tìm sư huynh của ta xem. Huynh ấy dường như bị thương cũng không nhẹ đâu. Một lát ta sẽ trở về nhìn ngươi.”

Xoay người định rời đi, vừa mới đi vài bước, chợt nghe phía sau ‘bùm’ một tiếng, tựa hồ cái gì rớt xuống.

Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi, nhìn lại, đã thấy sắc mặt của Phượng Thiên Vũ trắng bệch ngã nhào trên mặt đất, đôi mắt lại nhìn nàng: “Phù Nguyệt, đừng…… Đừng đi.”

Long Phù Nguyệt trong lòng giống như bị ai xé rách nát, co rúm lại.

Gần như không chút nghĩ ngợi, liền chạy vội đến. Đỡ hắn dậy, vừa tức giận vừa là đau lòng: “Này, ngươi, ngươi làm gì? Ta sẽ không đi, ngươi khẩn trương cái gì. Ôi, nặng quá……”


Nàng vẫn chưa nói xong, vòng eo bỗng nhiên căng thẳng, đã bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực, trong mắt của hắn có cảm xúc mãnh liệt làm cho nàng kinh hãi không hiểu nổi: “Phù Nguyệt, nàng không thương ta sao?”

Môi liền đè ép xuống.

Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi, ngây người một lúc, môi liền bị hắn dễ dàng cạy mở, đầu lưỡi của hắn liền tiến vào.

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm vang lên, huyết khí thẳng hướng đỉnh đầu, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Mở to đôi mắt nhìn hắn, trong mắt của hắn tràn đầy tình cảm cùng thống khổ mãnh liệt, vừa cắn vừa mút, thập phần mãnh liệt dùng sức. Tựa hồ hận không thể đem nàng nuốt vào trong bụng.

Trong đầu óc Long Phù Nguyệt một mảnh hôn ám đột nhiên, đôi môi cùng đầu lưỡi đều tê dại gay gắt.


Yết hầu có chút cay, trong mắt lại nóng lên ẩm ướt nước mắt, hoảng hốt cảm thấy cảm giác này giống như đã từng quen biết, khuấy động trong lòng nàng một trận lại một trận bốc lên, tựa hồ có vật gì đó muốn xông tới……

“Phù Nguyệt, nhắm mắt lại.” Phượng Thiên Vũ nhẹ nhàng cắn cắn môi của nàng, mơ hồ nói.

Một câu này, thanh âm không lớn, lại giống như một cái búa to nện thẳng vào người nàng, nện đến Long Phù Nguyệt nháy mắt đã tỉnh hồn lại.

Nàng vươn tay mạnh mẽ đẩy hắn ra.

Thân thể Phượng Thiên Vũ suy yếu, bị nàng đẩy như thế, nhất thời ngã xuống. Đầu va vào chân giường. Trước mắt sao bay đầy trời.

Trong mơ mơ hồ hồ chỉ nghe thanh âm hổn hển của Long Phù Nguyệt truyền tới: “Ngươi —— Ngươi là tên háo sắc, ta có lòng tốt cứu ngươi, nhưng ngươi dám khinh bạc ta! Ta nói với ngươi, ta đã không phải là người trong cảm nhận của ngươi, người kia đã chết, ngươi không nên cứ quấn quít lấy ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui