Nghịch Ngợm Cổ Phi

Trái tim Long Phù Nguyệt lộp bộp nhảy dựng, còn chưa kịp nói gì. Phượng Thiên Vũ liền cười dài nói: “Nói đến cần phải tạ ơn bệ hạ, chẳng những thu lưu thê tử của ta, còn phong nàng làm quận chúa, tại hạ thật sự vô cùng cảm kích……”

Dương Thần Dịch lắp bắp kinh hãi, liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt: “Phượng Vương gia nói, không lẽ chính là Long Phù Nguyệt cô nương? Phù Nguyệt, tại sao trẫm cho tới bây giờ không nghe muội nhắc tới?”

Long Phù Nguyệt quả thực muốn khóc thét. Nàng cũng không thể nói thân thể này của mình có lẽ đã từng là thê tử của hắn. Nhưng hiện tại linh hồn không phải? Chẳng những khó có thể giải thích, hơn nữa rất hoang đường. Phỏng chừng hoàng đế này cũng sẽ không tin tưởng.

Nàng cứ hơi trầm ngâm như vậy, Phượng Thiên Vũ liền thở dài: “Tại hạ cùng thê tử náo loạn, cãi nhau một chút, nàng trong cơn tức giận rời nhà trốn đi, cho tới bây giờ tại hạ đã tìm nàng suốt hai năm, ôi, là tại hạ từng thực sự có với lỗi nàng, nàng đang trách tội tại hạ, không chịu nhận tại hạ, tại hạ cũng không có biện pháp……”


Những lời này hắn vừa nói ra, Long Phù Nguyệt cho dù mở miệng không thừa nhận, Khai Dương hoàng đế cũng không tin tưởng nàng. Không khỏi tức giận căm phẫn trừng mắt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ, hận không thể nhảy tới bóp chết hắn.

Phượng Thiên Vũ cũng tình cảm tràn đầy đưa mắt nhìn nàng, ra dáng thâm tình lưu luyến. Làm cho nàng không nhịn được lại rùng mình một cái, nổi da gà khắp toàn thân.

Dương Thần Dịch đã đem thần sắc của bọn họ đều xem ở trong mắt, đối với lời nói của Phượng Thiên Vũ thực sự tin tám chín phần. Ha ha cười nói: “A, thì ra là thế. Ha ha, vợ chồng nhỏ cãi nhau, đầu giường đánh, cuối giường hòa, có cái gì phải giận dỗi. Phù Nguyệt, đây là lỗi của muội.”


Lỗi của ta? Lỗi cái đầu của hắn! Ta trước đây không biết hắn? Trời ạ, lần này nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

Vẻ mặt Long Phù Nguyệt vô tội thêm bất đắc dĩ, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ, hận không thể lấy đầu của hắn đem ném bỏ.

Dương Thần Dịch lại đem biểu tình hai người bọn họ trở thành vợ chồng liếc mắt đưa tình, cười nói: “Tốt lắm, tốt lắm, tìm được là tốt rồi. Phù Nguyệt nếu là muội tử của trẫm, trẫm đương nhiên sẽ chuẩn bị một phần đồ cưới cho nàng. Ha ha, từ nay về sau, chúng ta cũng xem như quan hệ thông gia phải không? À, Phượng Vương gia, thương thế của ngài sao rồi? Muốn trẫm phái vài ngự y đến bắt mạch cho ngài hay không?”

Phượng Thiên Vũ mỉm cười: “Tại hạ bị thương chỉ là chút vết thương ngoài da mà thôi. Không có gì đáng ngại. Hiện tại chỉ là hai chân không được tiện, bằng không đã sớm nghênh đón thánh giá. Tin tưởng nếu tĩnh dưỡng vài ngày sẽ hoàn toàn tốt hơn. Đa tạ bệ hạ quan tâm, vẫn là không nên làm phiền bệ hạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui