Nghịch Ngợm Cổ Phi

Long Phù Nguyệt đem mọi chuyện nói ra rõ ràng, đem bí mật mình chôn dấu hai năm, nói ra tất cả. Nàng nghĩ đến Phượng Thiên Vũ sẽ không rõ, lại giải thích một câu: “Có lẽ ngươi yêu là nguyên chủ nhân thân thể này, ta......”

Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ có ánh sáng sắc bén chợt lóe lên, quần áo trên người không gió mà bay. Chậm rãi vươn một bàn tay.

Long Phù Nguyệt bị dọa nhảy dựng, lui về phía sau một bước.

Hắn, hắn không phải là biết mình chiếm thân thể này muốn đem nàng bóp chết chứ?

Khóe môi Phượng Thiên Vũ lại khẽ cong ý cười, ngón tay mơn trớn cánh môi trắng bệch của nàng: “Người ta yêu đúng là nàng, linh hồn đến từ tương lai, trong đầu có một số ý nghĩ thất loạn bát tao mơ hồ gì đó, cô gái người Miêu......”


Long Phù Nguyệt thiếu chút nữa té ngã.

Không thể nào?! Người hắn yêu trước kia cũng là xuyên qua đến? Trời ạ, khối thân thể này rốt cuộc có bao nhiêu linh hồn giữ lấy vậy? Có phải người kia đi rồi, nàng mới có thể xuyên thấu đến hay không?

Long Phù Nguyệt hiện tại bắt đầu nghiêm trọng hoài nghi khả năng vấn đề này.

Nàng cười khan một tiếng: “Dù sao ta không phải nàng, ngươi tạm tha ta đi.”

Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút đau đớn: “Tha cho nàng? Phù Nguyệt, nàng thật sự một chút ấn tượng cũng không có sao?”


“Nàng đã không phải là nàng trước kia, nay nàng đang vui vẻ và tiêu dao, ngươi cần gì phải đem những thứ loạn thất bát tao kia đến phiền nàng?” Một thanh âm đạm mạc trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên từ cửa truyền tới.

Tất cả mọi người ngẩn ngơ, Long Phù Nguyệt lại hoan hô một tiếng, bay đi qua, ôm vào ngực: “Đại sư huynh, huynh đã tới!”

Người tới dĩ nhiên là Cổ Nhược Vu sư mất tích mấy ngày nay!

Lúc này mặt của hắn vẫn tái nhợt như trước, trong đôi mắt đạm mạc như mặt nước lạnh như băng, chỉ có trên môi hơi hơi có chút huyết sắc, hắn tựa hồ không nghĩ tới Long Phù Nguyệt sẽ bổ nhào vào trong lòng, nao nao, nhẹ nhàng thở dài một hơi, vuốt ve tóc của nàng: “Nha đầu ngốc, sợ hãi sao?”

Thân thể hắn trước sau như một lạnh như băng, nhưng giờ phút này Long Phù Nguyệt ôm hắn, lại cảm thấy dị thường an tâm.

Tốt lắm, sư huynh đến đây thì tốt rồi. Sư huynh nhất định có thể đả bại người kia......

Mặt Phượng Thiên Vũ nháy mắt tái nhợt xuống. Hắn vươn tay ra, vạt áo mềm nhẹ khi hắn lướt qua, sau đó, liền trơ mắt nhìn nàng bổ nhào vào bên trong lòng của một người khác......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui