Trong mắt của Long Phù Nguyệt dường như có chút ánh sáng chợt lóe, nàng từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc, mở nút lọ, một con vật bộ dáng giống con đỉa chui ra, vật này bây giờ có màu sắc đỏ tươi, giống như đã uống no máu.
Cánh tay Long Phù Nguyệt hơi run, cúi đầu đối với vật kia niệm vài câu, sau đó cắn nát đầu ngón trỏ của mình, cho con vật bộ dáng con đỉa kia uống vài giọt máu.
Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, trong lòng ẩn ẩn có điềm xấu, hắn chưa kịp nói gì, Long Phù Nguyệt bỗng nhiên nhắm mắt lại, giang tay ra, con vật núc ních kia liền chui vào tim hắn.
Con vật đó di chuyển hai vòng trên ngực hắn, giống như ngửi ngửi cái gì tựa hồ thập phần hưng phấn, sau đó cúi đầu, theo tim hắn chui vào.
Phượng Thiên Vũ đã tham gia rất nhiều cuộc chiến, bị thương cũng rất nhiều lần, nhưng chưa từng cảm thấy đau như vậy. Nháy mắt sắc mặt của hắn đã trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, may mắn hắn đã điểm huyệt câm, bây giờ muốn động cũng không thể động. Con vật kia cứ chui vào mãi, cho đến khi vào được tim hắn mới thôi, tiếp theo hắn cảm thấy trái tim tê rần, giống như bị cắn một miếng lớn, đau đến toàn thân đều run rẩy. Tim giống như đã nát, ngay sau đó trước mắt hắn bỗng xuất hiện một vầng hào quang đỏ thẳm, trong đó còn có một con hổ đang vặn vẹo, rồi chầm chậm biến mất.
Thân thể hắn nhất thời tê rần, toàn thân cứng ngắc giống như khúc gỗ, động không thể động, ngay cả một câu cũng không thể nói. Hắn chỉ cảm thấy cơ bắp toàn thân dần dần cứng ngắc, ngón tay ngón chân đều rét lạnh, nhưng đầu óc lại tỉnh táo dị thường.
Khuôn mặt Long Phù Nguyệt cực kì khẩn trương, chăm chú nhìn vào lỗ máu tinh tế trên ngực hắn, thỉnh thoảng còn vươn bàn tay nhỏ bé sờ qua sờ lại.
Nhìn thấy thân mình hắn đột nhiên cứng lại, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó thả tiểu thanh xà ra, mà tiểu thanh xà thập phần trơn trượt, tự động bay tới chỗ lỗ máu, ra sức thổi, cuối cùng cũng thổi con vật kia ra.
Con sâu kia lúc này toàn thân đỏ sậm. Bộ dáng giống như hấp hối.
Long Phù Nguyệt liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, trong đôi mắt lại có trăm ngàn cảm xúc xẹt qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...