Nghịch Ngợm Cổ Phi

"Ba! Ba! Ba!" Ba tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, chỉ nghe một thanh âm lười biếng cất lên: "Quả nhiên là thơ hay, ca hay! Cũng chứng thật là cảnh đẹp, con người tao nhã...... Không biết bổn vương có quấy rầy nhã hứng của nhị vị hay không?"

Điềm nhi sợ tới mức thiếu chút nữa chui vào dưới đáy bàn, sắc mặt Long Phù Nguyệt cũng hơi hơi thay đổi một chút, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy Phượng Thiên Vũ từ chỗ sâu nhất trong rừng trúc phiêu phiêu đi ra.

Hắn một thân áo bào trắng chế tạo tinh xảo, tóc đen như mực, theo gió tung bay, khóe môi nhếch lên, một đôi mắt sáng lạnh lẽo như ánh sao đêm tối, như ánh trăng lạnh cô đơn, đẹp một cách cao ngạo mà lạnh lung.

Phượng Thiên Diệp cũng cười đứng lên: "Cửu đệ, không ngờ đệ cũng ở đây."

Đôi môi mỏng của Phượng Thiên Vũ bĩu một cái, thản nhiên nói: "Đúng vậy a, thật khéo, Lục ca thật sự là thật hăng hái, chỉ là không biết Lục ca mang theo Sườn phi của ta tới nơi này có ý gì?"


Phượng Thiên Diệp lắc lư chiếc phiến, ánh mắt ôn nhuận không rời khỏi gương mặt Long Phù Nguyệt, bình tĩnh tươi cười đáp lại: "Như đệ đã chứng kiến, vi huynh ở trên đường ngẫu nhiên gặp đệ muội, liền mời đến cùng nhau luyện thanh, ta nghĩ đệ sẽ không để ý chứ?"

Bàn tay của Phượng Thiên Vũ ở trong tay áo nắm chặt, trên mặt yêu mị lại cười đến khuynh quốc khuynh thành: "Tục ngữ nói, vợ của bằng hữu, không thể chạm vào. Huống chi chúng ta là huynh đệ? Huynh nói thử xem ta sẽ để ý hay không?"

Phượng Thiên Diệp lắc lắc đầu: "Đệ nói gì thế oan uổng cho chúng ta quá mà, ta cùng đệ muội cũng chỉ là nói chuyện phiếm, cùng nhau ca hát mà thôi."

Ánh mắt Phượng Thiên Vũ rốt cục chuyển tới trên người Long Phù Nguyệt: "Tại sao nàng không nói?"

Trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy dựng, nàng còn chưa kịp nói cái gì.


Chợt nghe một thanh âm mềm giòn dễ vỡ vong lên: "Thiên Vũ ca ca, Thiên Vũ ca ca, huynh trốn đến nơi nào?"

Sắc mặt Long Phù Nguyệt khẽ biến trở nên trầm ổn, mười đầu ngón tay lặng lẽ nắm chặt, Thiên Vũ ca ca? Quá chua! Đây rốt cuộc là ai?

Mày Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhíu lại, trong đôi mắt của Phượng Thiên Diệp hiện lên một chút ánh sáng, mỉm cười nói: "Thì ra Anh Lạc công chúa cũng tới."

Hắn cất cao giọng nói: "Anh Lạc công chúa, chúng ta ở trong này."

Bóng người trong rừng trúc ở chỗ sâu chợt lóe, một cô gái áo tím đi ra.

Long Phù Nguyệt vừa nhìn thấy nàng, trong đầu tự động nghĩ một từ ——Thiên Tiên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui