Nghịch Ngợm Cổ Phi
Điềm nhi tuy không biết nàng đang lý luận bậy bạ gì đó, nhưng bốn chữ đồng tính luyến ái nghe hiểu được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi trắng nhợt, nhìn quanh quất chung quanh, mỗi người đều vùi đầu giặc dũ quần áo bẩn, không ai để ý bên này.
Nàng đem tay nhỏ bé đặt ở bên miệng thở dài một tiếng: “Nguyệt nhi, tuy là ở trong này nói chuyện, nhưng không có nghĩa là nói năng tùy tiện. Bằng không ngươi chết như thế nào cũng không biết… Những lời này nếu để người khác nghe được, rơi vào tai Vương gia, hậu quả ngươi sẽ không chịu nổi đâu.”
“Ha hả, những lời này chỉ có hai chúng ta nghe được thôi. Điềm nhi ta và ngươi vừa gặp mà như đã thân từ lâu, đối với ngươi ta tin tưởng hoàn toàn. Ta tin Điềm nhi sẽ không bán đứng ta…” Long Phù Nguyệt tâng bốc nàng ấy lên đến tận mây xanh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm nhi đỏ bừng lên, thực nghĩa khí nói: “Ngươi yên tâm ta đương nhiên sẽ không bán đứng ngươi. Nhưng mà, ngươi vừa nói ra những lời đại nghịch bất đạo, sau này đừng như thế nữa.”
Long Phù Nguyệt gật gật đầu: “Được, ta không nói nữa, vậy ngươi nói xem tại sao hắn không có Vương Phi?”
Điềm nhi thở dài nói: “Vương gia chúng ta là rồng ở trên trời, không phải ai cũng có thể xứng đôi.”
Nàng bỗng nhiên thấp giọng nói: “Nhưng mà ta nghe nói Vương gia từng cùng một vị tiểu công chúa Thiên Cơ quốc đính hôn, nhưng hiện tại xem ra, hôn sự này không thể thành, vị tiểu công chúa kia sợ đã lưu lạc thành quan kĩ, đương nhiên là không còn xứng với Vương gia chúng ta nữa,…”
Long Phù Nguyêt hừ lạnh một tiếng thầm nghĩ: “Ta không xứng với hắn? Hắn mới không xứng với ta đó! Bộ dáng rất giống như yêu nghiệt ai mà cần chứ?”
Điềm nhi tất nhiên không biết nàng đang oán thầm trong bụng tiếp tục nói: “Vương gia tuy rằng không có chính phi, nhưng đã có vài vị thị thiếp, đều là đại mĩ nhân quốc sắc thiên hương nha. Ai, chỉ cần Vương gia liếc mắt nhìn ta một cái, ta chết cũng cam tâm,…”
Thanh âm của nàng không thể nhỏ hơn, nhưng trong đôi mắt lại toát ra loại ánh sáng mê say.
Ai cái nhà đầu này, đã trúng độc tên Vương gia gay kia quá sâu, không thể cứu được a!
Hự, hự, Nàng giặt đến hai tay đều trắng, mười đầu ngón tay vừa hồng lại sưng. Nhìn lại đống quần áo chất như ngọn núi nhỏ kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại nhất thời đen xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...