Nghịch Ngợm Cổ Phi
"Ta nghe Vũ nhi nói, cổ thuật của ngươi rất cao minh, nhưng theo ta biết, Thiên Cơ quốc cũng không phải tôn sùng cổ thuật, không biết bản thân của cô nương làm sao học một thân bản lãnh kinh người như vậy?"
Trên mặt lão hoàng đế là nụ cười vân đạm phong khinh, trong đôi mắt lại hiện lên một chút ánh sáng sắc bén.
Long Phù Nguyệt hơi hơi sửng sờ một chút, nàng suy nghĩ cực nhanh, đương nhiên không thể nói mình là xuyên qua đến, một thân bản lãnh cổ thuật này là gia truyền. Nến như nói như vậy, chỉ sợ này lão hoàng đế nhân cơ hội sẽ giáng tội danh quái lực loạn thần cho nàng đem nhốt lại.
Nàng khẽ rũ mắt xuống, dấu ánh sáng quang mang trong đôi mắt lung linh: "Hồi bẩm hoàng thượng, dân nữ dẫn theo hình xăm xuất thế, cho nên phụ thân của dân nữ mới phong dân nữ làm Thánh nữ, cũng không biết vì sao, lúc còn nhỏ đã thường xuyên nằm thấy những giấc mộng quái dị, trong mộng có một lão nhân râu bạc dạy dân nữ cổ thuật, dân nữ liền học xong như vậy."
Nàng nói những lời này nửa thật nửa giả, mà khối thân thể này của nàng thân mang hình xăm xuất thế là chuyện mọi người người ai ai cũng biết, nên vị hoàng đế của Thiên Tuyền Quốc mới đem nhi tử ưu tú nhất của chính mình đính thân với nàng. Cho nên nàng nói như vậy, đó là một chút sơ hở cũng không có.
Lão hoàng đế sớm đem thân thế của nàng điều tra rõ ràng rành mạch, biết Long Phù Nguyệt bình thường khi ở trong cung cũng là theo khuôn phép cũ, nước Thiên Cơ trước khi rơi vào tay giặc, vẫn xây dựng riêng cho nàng một cung Thánh nữ. Nửa bước cũng không đi ra. Cũng không tiếp xúc được với vị cao nhân nào, cũng không có cao nhân đến dạy dỗ nàng, cho nên chuyện nàng giỏi cổ thuật thực sự cũng không thể nào hiểu nổi. Xem ra —— cũng chỉ có thể là những lời nói như trời ban cho nàng vừa nói này......
Hay là —— Nha đầu này thực sự như lời đồn đại? Là Thánh nữ chuyển thế? Bằng không tại sao có thể có thần tiên đến dạy nàng?
Lão hoàng đế đi trở về Long án, hai tròng mắt sáng ngời, nhìn chăm chú Long Phù Nguyệt, muốn từ trên mặt của nàng nhìn ra vạch trần khe hở..
Long Phù Nguyệt không biết trong lòng ông ta có chủ ý gì, bị ông ta nhìn cả người sợ hãi.
"Ngươi có thích Vũ nhi hay không?" Lão hoàng đế bỗng nhiên từ trên trời bay tới một câu.
Long Phù Nguyệt trong lòng nhảy dựng, trong lòng xẹt qua một chút cười khổ. Nếu không thích thì tốt rồi, nàng cũng sẽ đi mà không vướng không bận, cũng sẽ không rối rắm giống hiện tại như vậy......
Nhưng mà, lão hoàng đế hỏi cái này là có ý tứ gì? Nha, nghiền ngẫm tâm tư hoàng thượng thật đúng là một môn học vấn.
Long Phù Nguyệt quyết định dùng tứ lạng bạt thiên cân: "Dân nữ nghĩ cho dân nữ thích Cửu vương gia hay không, đều có thay đổi được quyết định của hoàng thượng không? Nhưng mà, dân nữ chỉ muốn nói một câu, nếu Cửu vương gia gặp nạn, dân nữ có thể vì hắn liều mạng tánh mạng này."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...