Nghịch Ngợm Cổ Phi
Hừ, hoàng đế là người như thế nào, nàng đã hiểu rõ tám chín phần. Tốt xấu gì nàng cũng từng là thành phần tri thức, ở trong xã hội hiện đại lăn lộn một năm, hạng người gì chưa thấy qua? Nàng cùng hoàng đế lão nhân bất quá đều là theo như nhu cầu mà thôi. Hắn ta nghĩ là nàng thực sự tham luyến thân phận quận chúa này sao?
Nhưng vị thái tử này lại trước mặt mọi người đem mưu kế của phụ vương mình vạch trần ra, còn đắc ý dương dương tự đắc, Ai, thái tử này nhìn qua như chó đội lốt người, lại ngu ngốc đến không thể tin được! Thật khó tin nổi làm sao hắn có thể được phong làm thái tử.
Ai, ánh mắt của hoàng đế mù, ánh mắt Phượng Thiên Vũ cư nhiên cũng mù, cư nhiên cùng tên ngu ngốc này quan hệ cũng không tệ......
Long Phù Nguyệt thở dài lại thở dài. Không hề để ý tới những người liên can đang chờ đợi này bên cạnh. Tự rót uống một mình.
Thái tử ở trước mặt một đám bằng hữu không mặt mũi như vậy, không khỏi thẹn quá thành giận, lông mày hắn vừa nhíu, lạnh lùng thốt: "Đừng tưởng rằng Cửu đệ bao che cho ngươi, cái đuôi của ngươi liền vểnh lên đến tận trời! Hừ, ngươi nhất định còn đang chờ hoàng thượng cho các ngươi tứ hôn phải không? Ngươi còn muốn làm chánh phi sao? Ha ha, đừng nằm mộng đẹp quá như thế! Thân phận của ngươi như vậy, hoàng thượng sẽ không cho phép ngươi làm chánh phi của Cửu đệ. Nghe nói phụ hoàng đã truyền khẩu dụ xuống cho Cửu đệ, để cho hắn cưới ngươi làm sườn phi."
"Sườn phi?" Long Phù Nguyệt cười tủm tỉm: "Ngươi xác định?"
Cây quạt của Thái tử ‘tát’ một tiếng mở ra: "Đó là đương nhiên! Hôm nay phụ hoàng ở trên đại điện chỉ lưu lại vài huynh đệ chúng ta, sau đó liền truyền xuống khẩu dụ này. Cho nên —— hắc hắc, ngươi cũng đừng nằm mơ đi! Ngươi tối đa cũng chỉ có mạng làm sườn phi thôi!"
Hắn liếc xéo Long Phù Nguyệt, lòng tràn đầy vừa lòng muốn xem bộ dạng phẫn nộ nổi giận của nàng, Nhưng là, hắn thất vọng rồi. Long Phù Nguyệt cư nhiên cười híp mắt gật gật đầu: "À, thì ra là thế, vậy Cửu đệ ngươi thì sao? Hắn nói như thế nào?"
"Hắn ——" Thái tử ngừng lại một chút, đang nhớ lại phụ hoàng mới vừa truyền khẩu dụ xuống thì gương mặt luôn luôn cợt nhả của Phượng Thiên Vũ lần đầu tiên xanh mét, lạnh lùng quẳng xuống một câu: "Phụ hoàng, quân vô hí ngôn! Ngài trước khi chúng ta xuất chinh đã nói như thế nào?”
Sau đó hắn phẩy tay áo bỏ đi. Đem lão hoàng đế gạt ở một bên......
Nhưng mà, trường hợp như vậy hắn đương nhiên không muốn nói với Long Phù Nguyệt, lạnh lùng thốt: "Hắn có thể nói như thế nào? Lời nói của phụ hoàng chính là thánh chỉ, hắn dám không tuân theo?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...