Nghịch Ngợm Cổ Phi
Phượng Thiên Vũ nắm tay Long Phù Nguyệt đứng ở dưới đài cao, ven đường lại bị Long Phù Nguyệt bài trừ mấy đạo cổ chắn.
Long Phù Nguyệt cuối cũng cũng gặp lại được vị Cổ Nhược đại vu sư kia.
Hắn lúc này vẫn mặc một thân áo bào trắng rộng thùng thình như cũ tóc đen xõa dài như nước chảy, trên gương mặt tuấn dật thản nhiên không có một tia biểu tình.
Mà ở bên người hắn, ngồi một vị mặc long bào, chừng ba mươi tuổi, gương mặt đen giống như người sa mạc thông thường, trên mặt của hắn có một tia kinh hoảng.
Mà ở trên. Có một vị lão giả nằm ngửa, trong đôi mắt của ông ta có máu tươi còn đang ồ ồ chảy ra, thân mình hơi có chút run rẩy, nói vậy còn chưa chết.
Hoàng đế kia vừa thấy Phượng Thiên Vũ đứng ở dưới đài, sợ tới mức suýt nữa từ trên ghế rồng té xuống. Hắn run giọng nói: "Hắn...... Hắn đến đây!"
Phượng Thiên Vũ vừa thấy tướng mạo vị đại vu sư kia thân mình cũng chấn động: "Diệu Bạch sư huynh, thật là huynh! Tại sao huynh lại ở chỗ này?"
Cổ Nhược đại vu sư thản nhiên nhướng mày: "Cửu vương gia, ngài nhận lầm người, ta là Cổ Nhược, không phải Diệu Bạch sư huynh gì của ngài."
Phượng Thiên Vũ cau mày thật chặt, trên mặt đột nhiên hiện ra một nụ cười xấu xa: "Huynh không thừa nhận cũng không sao, dù sao ta biết huynh là Diệu Bạch sư huynh của ta là được rồi. Huynh không tiếp nhận ta cũng không sao, chẳng lẽ huynh cũng không muốn nhận thức sư phụ? Lão nhân gia ông ta là phi thường nhớ thương huynh."
Hoàng đế đầy kia bụng hồ nghi, nhìn Phượng Thiên Vũ, rồi nhìn lại Cổ Nhược, trên mặt hiện ra một tia kinh hoảng —— Nếu như đại vu sư của mình thật là sư huynh của vị Cửu vương gia này, vậy mình có thể thật lớn không ổn rồi!
Hắn bỗng nhiên kêu lên: "Cửu vương gia, sứ giả kia không phải trẫm phái đi. Là —— Là đại tế sư tự chủ trương, hiện tại ông ta đã bị hứng chịu sự trừng phạt, ngài cũng nên lui binh chứ?"
Khóe môi Phượng Thiên Vũ mỉm cười, liếc mắt nhìn vị hoàng đế kia: "Ta đã đến đây, há có thể cho ngươi tùy tùy tiện tiện hai câu nói liền đuổi đi......"
"Vậy —— Ngươi muốn như thế nào?" Hoàng đế nơm nớp lo sợ.
"Ngươi nói thử xem?" Phượng Thiên Vũ bắt đầu trò chơi mèo vờn chuột. Trong tay hắn vuốt vuốt bảo kiếm, lại hướng về phía trước đi từng bước, trên khuôn mặt tuấn tú nhìn như không thèm để ý, giống như một con báo nhỏ. Đã tràn ngập nguy hiểm không lường trước được.
"Trẫm...... Trẫm nguyện phục tùng, hướng Thiên Tuyền Quốc xưng thần......" Hoàng đế càng ngày càng khẩn trương, cuống quít nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...