Nghịch Ngợm Cổ Phi

Trái tim của Long Phù Nguyệt đập dồn dập, nhặt chiếc la bàn lên, nhưng nhìn mãi không thấy có gì lạ.

Hay là quỷ thành này có từ trường gì đó sao? Làm cho la bàn cũng không nhạy rồi?

Đội ngũ có chút xôn xao, mỗi người xanh cả mặt, trong đôi mắt tất cả đều là hoảng sợ.

Người dẫn đường run rẩy đứng lên, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tường thành nguy nga kia, gần như là có chút máy móc hỏi: "Nên đi tiếp hay không?"

Phượng Thiên Vũ hơi trầm ngâm, vung tay lên: "Bố trí Vẩy cá trận, tại chỗ đợi lệnh!"


Vài tướng lãnh dưới tay hắn nhanh chóng đem mệnh lệnh của hắn truyền ra ngoài. Hắn lần này mang theo tuy rằng chỉ có vài trăm người, nhưng đều là tinh binh tinh nhuệ lấy một địch mười. Lúc này dù bọn họ đang sợ sệt bất an, nhanh chóng biến hóa đội hình, không lâu sau đã thành lập trận đồ một cách trang nghiêm.

Cái gọi là Vẩy cá trận đó chính là một đôi quân xoay quanh nhau sắp xếp thành tầng tầng lớp lớp theo hình bậc thang, đầ trận nhô ra theo tư thế tấn công. Vừa đánh vừa thủ. Lúc này đang không hiểu rõ quân địch đang ở vị trí nào bố trí trận này là đúng là thời điểm.

Long Phù Nguyệt biết nếu lòng người đang hoang mang, nguy hiểm sẽ càng tấn công vào sâu hơn, vô hình trung gia tăng thêm sự tổn thất càng cao, cho nên giờ phút này đoàn kết cùng trấn tĩnh là quan trọng nhất.

Mà làm chủ soái dẫn đầu trận tuyến, phía sau lại không thể rối loạn. Cho nên Phượng Thiên Vũ rất bình tĩnh, khóe miệng của hắn thậm chí có vẻ tươi cười, thản nhiên nói: "Đây chẳng qua là Chướng Nhãn pháp của quân địch, chẳng có gì lạ, mọi người không cần bối rối, bổn soái đã có biện pháp mang mọi người đi ra ngoài.


Thanh âm của hắn không lớn, nhưng lại truyền bá ra đi rất xa, mỗi một binh lính đều nghe rành mạch, giống như vang ở bên tai, mang theo một loại sức mạnh kỳ dị yên ổn lòng người.

Chủ soái trấn định như thế, tất cả mọi người an tâm không ít.

Tất cả đã an bài thỏa đáng, Phượng Thiên Vũ nhìn cửa thành gần trong gang tấc, nhìn Long Phù Nguyệt ở bên cạnh thấp giọng nói: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng ở đây. Ta vào thành xem thử."

Long Phù Nguyệt hoảng sợ, kìm lòng không đậu nắm lấy cánh tay hắn: "Không được! Thành này thật là quỷ dị, ngươi đi vào sẽ có nguy hiểm."

Phượng Thiên Vũ vỗ vỗ tay nàng: "Yên tâm, bằng bản lãnh của ta tin tưởng không có gì có thể ngăn được ta."

Long Phù Nguyệt cầm chặt tay hắn không buông: "Ta và ngươi cùng đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui