Long Phù Nguyệt thở dài một hơi, liền đem mấy chuyện đã trải qua mấy ngày nay nói một lần, mặc dù là vài ngày ngắn ngủn, nàng cũng đã ở giữa lằn ranh sinh tử lăn qua lại vài lần, tài ăn nói của nàng lại tốt, kể chuyện phong phú, sinh động như thật.
Trên mặt Phượng Thiên Vũ tuy rằng không hề biểu lộ điều gì, nhưng toàn tâm ý nghe theo lời kể của nàng lên lên xuống xuống, hắn nghe cẩn thận, thường thường cắt ngang lời của nàng, hỏi xen vào một đôi lời như vậy, hơn nữa vừa hỏi liền đánh trúng ngay trọng điểm, làm cho nàng muốn lảng tránh cũng không được.
Hắn hơi hơi nhíu mày: "Người nam nhân kia rốt cuộc là ai? Nghe nha đầu này miêu tả, người kia tựa hồ thật là sư huynh của ta, nhưng là —— Nhưng người này lạnh nhạt vô tình, mà đại sư huynh lại là người khiêm tốn ôn nhuận như ngọc, tính tình, tính cách thật sự không giống như là một người, vậy —— Hắn rốt cuộc là ai? Công phu của hắn thực tà khí, hay là —— Hắn là đại tế sư thần bí nhất của nước Diêu Quang? Vậy hắn tại sao muốn cứu Phù Nnguyệt chứ? Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thư đêm qua nói vậy cũng là hắn lưu lại, người này nhìn qua lạnh lùng như băng, nhưng đối với Long Phù Nguyệt, dường như có chút khác biệt......
Vẫn nghe nàng nói xong, Phượng Thiên Vũ mới sờ sờ đầu của nàng: "Nam tử kia cho tới bây giờ nàng cũng không biết tên của hắn?"
Long Phù Nguyệt gật gật đầu: "Đúng vậy a, người này ngậm miệng chặt cứng giống như vỏ trai, ta nói bóng nói gió, hắn cũng không nói. Ta cũng không có biện pháp."
Lại thở dài: "Cũng không biết về sau có thể gặp lại hắn hay không......" Trong giọng nói rất có hương vị tiếc nuối.
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nhíu lại, tự tiếu phi tiếu nhìn nàng: "Tiểu nha đầu, nàng còn nhớ thương hắn sao?"
Long Phù Nguyệt nhìn phía sau lưng nét tươi cười của hắn trong lòng bất chợt sợ hãi, cũng không sợ chết nói tiếp: "Đúng vậy a, người nọ tốt xấu đã cứu ta một mạng nha, người vừa cao to lại đẹp trai như vậy, nhìn hắn lạnh như thế, khẳng định không phải là một đại ngựa đực......" Trong lòng bỏ thêm một câu: "Là một người trượng phu lý tưởng để chọn......"
Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Kỳ thật ta cũng muốn gặp hắn, giáp mặt cám ơn hắn......"
Long Phù Nguyệt sửng sốt, ngây ngốc nói: "Cám ơn hắn cái gì?"
Phượng Thiên Vũ cười tà mị: "Cám ơn hắn đã cứu Vương Phi của ta a, nếu như không phải hắn, Vương Phi thân yêu của ta đây đã làm mồi cho sói rồi!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt lại đỏ, nguýt hắn một cái: "Dừng, ta khi nào thì thành Vương phi của ngươi rồi? Hừ, ta mới sẽ không gả cho tên lãng tử háo sắc như ngươi......"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...