Long Phù Nguyệt một lần nữa trở lại trong ngực của hắn, nghe hơi thở đặc biệt trên người hắn, chỉ cảm thấy vô cùng an tâm. Hai ngày này nàng thật sự là bị khổ nhiều lắm, tâm vẫn thắc thỏm lo âu, giờ phút này được tình nhân ôm ấp vào lòng, nàng liền rốt cuộc duy trì không được, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Đợi đến khi nàng lại...tỉnh lại, đã là ở phía trên một chiếc xe ngựa. Xe ngựa này tuy rằng không lớn, nhưng cực kỳ thoải mái, Phượng Thiên Vũ ngồi ở một bên, đang giúp nàng xoa thuốc mỡ trên miệng vết thương.
Tay nhỏ bé của nàng, hai chân của nàng, trên người của nàng. Khắp nơi là mỗi một miệng vết thương, giống như một cái miệng nhỏ nhắn của một đám tiểu hài tử, hắn không cần hỏi nàng đã trải qua những gì. chỉ nhìn những vết thương này là đã biết được nàng bị nhiều khổ sở.
Đem mỗi một miệng vết thương hắn đều tinh tế băng bó, động tác mềm nhẹ, tựa hồ là e sợ sẽ chạm vào đau nàng.
Long Phù Nguyệt kỳ thật đã sớm tỉnh, nhưng không muốn đánh vỡ giờ phút ấm áp yên tĩnh này, chỉ vụng trộm đem mắt mở một đường nhỏ nhìn hắn. Trong lòng có một luồng sóng hạnh phúc đang dâng lên, như muốn tràn đầy.
Mãi đến một cái miệng vết thương cuối cùng cũng băng bó hoàn tất, Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu lên, bỗng nhiên tà tà cười, vỗ vỗ gương mặt của nàng: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nếu nàng đã sớm tỉnh, tại sao không mở to mắt? Nàng không sợ ta đem nàng ăn sao?"
Đổ mồ hôi!©¸®! Thì ra người kia đã sớm đã nhận ra!
Long Phù Nguyệt hơi có chút lúng túng mở to mắt, bất kỳ ý đột nhiên rơi vào một đôi mắt sâu thẳm. Trong đôi mắt của hắn như có một ngọn hải triều đang bắt đầu khởi động, ngọn sóng dao động mênh mông ấm áp, gần như muốn nhấn chìm nàng vào trong đó.
Cũng không biết là sao lại thế này, hô hấp Long Phù Nguyệt bỗng nhiên có chút dồn dập, nàng mất tự nhiên quay đầu ra, cười giả lả: "Ha ha, cái kia —— Ta mới không sợ, ta hiện tại giống như cây quýt hong gió khô nứt, làm sao huynh sẽ có hứng thú...... Đúng rồi, Ngọc Kiều Long đâu?"
"Ngọc Kiều Long? Ai là Ngọc Kiều Long? Là nam nhân khác?" Phượng Thiên Vũ nheo lại mắt không tốt.
Long Phù Nguyệt bật cười: "Chính là tiểu hồ ly. Ngọc Kiều Long là ta cho hắn cái tên. Thế nào? Đủ phong cách chứ?"
Phượng Thiên Vũ cũng cười theo: "Nó xinh xắn lanh lợi, làm sao giống Long rồi?"
Long Phù Nguyệt làm cái mặt quỷ: "Cho nên mới là Kiều Long a, con rồng nhỏ nhắn......"
"Ừm, ừm, tên này không sai, nói không chừng tiểu hồ ly vui đến phát điên rồi, được rồi, tiểu nha đầu, nói cho ta biết một chút chuyện ngày nay nàng đã trải qua, chuyện quan trọng toàn bộ nói hết. Phượng Thiên Vũ dứt khoát ngồi xuống ở cạnh nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...