Nghịch Ngợm Cổ Phi
Phượng Thiên Vũ chậm rãi cười: "Phụ hoàng, thần dân của Thiên Cơ quốc cực kì cố chấp, gian ngoan không khuất phục, nếu như để người của ta ở lại nơi đây làm quan, chỉ sợ những người này không phục, đến lúc đó không biết lại phát sinh bao nhiêu chuyện. Mà riêng ông ta, những đứa con của ông ta đã tử trận, cũng không thể hô mưa gọi gió được gì. Nên để ông ta tạm giữ một chức quan nhỏ ở nơi này, nhưng người điều hành thực sự là của chúng ta...... Như vậy thần dân của ông ta cũng không dám tạo phản. Mà ông ta, không quyền không binh lính, lại yêu thương mạng già, đương nhiên khi chúng ta bảo ông ta làm cái gì, thì ông ta sẽ làm cái đó. Nói không chừng còn là một chuyện tốt....."
Phượng Thiên Hành bị hắn nói động tâm tư: "Còn có chuyện gì tốt?"
Phượng Thiên Vũ cười nói: "Thần Châu hiện nay được thống trị bởi bảy quốc gia lớn, phụ hoàng hùng tài đại lược, năm quốc khác đương nhiên cũng nên tiêu diệt để thống nhất thành một khối. Nếu an bày thỏa đáng cho Hoàng đế Thiên Cơ quốc như thế này, nếu sau này chúng ta tấn công bọn họ, bọn họ sẽ không liều chết chống cự...... Như vậy bên ta sẽ bớt đi một phần binh lực bị tổn thất...... Đánh nhau cũng thoải mái hơn một chút."
Phượng Thiên Hành không khỏi cười ha hả: "Cửu nhi của Trẫm quả nhiên không đơn giản! Tốt, liền căn cứ theo ý con mà làm!"
Phượng Thiên Vũ khẽ khom người, cười nói: "Nhi thần xin cáo lui trước."
Giờ phút những nữ tử này trong đại điện hầu hết đã bị các tướng sĩ bắt đi, chỉ còn một mình Long Phù Nguyệt đứng ở nơi đó.
Phượng Thiên Vũ đi tới, cười xinh đẹp: "Nhóc con, ngươi muốn theo ta làm nô tỳ, hay là muốn ở lại chỗ này làm quân kỹ? Ta không miễn cưỡng ngươi."
Long Phù Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, cũng cắn răng cười nhẹ một tiếng;"Tỷ tỷ, nô tỳ làm sao có thể rời xa người được, ta tình nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ ngươi."
"Ha ha ha ha......" Phượng Thiên Vũ cười ha hả: "Quả nhiên là một cô bé biết thức thời. Được, vậy đi theo ta đi!"
Đem nàng giống xốc lên giống như con gà con. Sải bước đi ra ngoài.
‘Vù‘ một tiếng, nàng lại bị ném lên lưng ngựa, giống như cái túi vải rách bị hắn đặt nằm ngang ở trên lưng ngựa, cảnh trí trước mắt lại đang cấp tốc lui về phía sau, dạ dày đáng thương của nàng lại đang cấp tốc bốc lên......
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngựa rốt cục đã ngừng lại. Còn chưa chờ nàng xem cảnh trí xung quanh, trước mắt hoa mắt một cái thân thể đã bị Phượng Thiên Vũ dẫn theo bay lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...