Bịch một tiếng nhảy lên cái bàn, vươn móng vuốt nhỏ bé muốn thò tay vào bát canh lấy cá. Phượng Thiên Vũ mau tay nhanh mắt, nói từng tiếng: "Thối hồ ly, ai cho ngươi ngồi lên bàn? Nơi đó có một bàn dành cho cẩu, đi vào trong đó ngồi!"
Tiểu hồ ly nhìn thấy bàn ở góc tường dành cho cẩu, tuy rằng cũng rất sạch sẽ, rất được, nhưng tổn thương tâm của hồ ly thượng tiên như nó thật lớn, nó trợn tròn hai mắt đang muốn phóng điện. Phượng Thiên Vũ lạnh lùng thốt: "Ngươi dám lại phóng điện ta một lần, ngươi đừng mơ tưởng ăn đến một con gà nữa!"
Đang bị hắn bắt được uy hiếp, tiểu hồ ly ủ rũ cúi đầu xuống: "Được rồi, được rồi, ta đến bàn kia ăn. Nhưng mà, ta mới không cần sử dụng bàn cho chó! Rất vũ nhục uy nghiêm của hồ ly thượng tiên ta rồi!"
Long Phù Nguyệt không khỏi bật cười, cũng không nghĩ tới tiểu hồ ly này chỉ trời không sợ, đất không sợ sẽ bị Phượng Thiên Vũ điểm trúng gắt gao.
Ai, này là người có thân phận, có địa vị chính là bất đồng, lời nói nói ra hiệu quả cũng không giống nhau.
Nàng cầm một cái chén men sứ xanh sạch sẽ trên bàn, đem mỗi thứ thức ăn đều lấy một ít, đặt ở trên cái băng ngồi. Tiểu hồ ly thế này mới rốt cục vừa lòng, cúi đầu buồn bã ăn.
Phượng Thiên Vũ ở trong phủ cả ngày thịt cá, sớm ăn đến ngán. Nay đối bữa ăn sáng không phong phú nhiều gia vị nhưng thật ra có hứng thú, không lâu sau, bốn món ăn một món canh toàn bộ bị hai người này ăn sạch sẽ, làm cho tiểu đầu bếp Long Phù Nguyệt nở mũi.
Long Phù Nguyệt nhìn người này ăn thực sự ngon miệng và vui vẻ, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác ấm áp ửng lên, có một loại cảm giác ấm áp của người cùng một nhà......
Phượng Thiên Vũ hình như là dính ở nơi này, trong ba ngày này, hắn không có việc gì liền chạy đến nơi này cùng nàng nói chuyện phiếm, ngoại trừ phải đi làm công sự, bên ngoài, hắn gần như là mỗi ngày uốn tại nơi này của nàng. Ăn cơm ở trong này, ghê tởm hơn là, hắn ngủ cũng ngủ ở nơi đây! Đuổi cũng đuổi không đi. May mắn nơi này phòng ở quá nhiều. Nàng ngủ buồng trong, hắn ngủ gian ngoài, cũng là bình an vô sự.
Chỉ có con hồ ly kia, trong ba ngày này nó tham luyến thức ăn của Long Phù Nguyệt, mỗi ngày đều chạy đến phía trước chờ đợi thức ăn, mỗi tối còn muốn vụng trộm chạy tới trên giường Long Phù Nguyệt ngủ, nhưng ngặt nổi Phượng Thiên Vũ giống như môn thần, mỗi lần nó còn không kịp nhảy lên giường, liền bị hắn nắm lấy cổ ném ra thường xuyên qua lại. Nó cũng không làm loại chuyện tốn công vô ích này nữa, ngoan ngoãn nhìn Long Phù Nguyệt leo lên giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...