Trong hậu viện cũng đã làm dọn không nhiễm một hạt bụi, trên đường đá nhẹ nhàng quanh co khúc khuỷu. Dưới ánh trăng, hoa và cây cảnh sum suê, núi giả, lương đình, dòng suối nhỏ, cái gì cần có đều có, hơn nữa không có ngoại lệ, vẫn là sạch sẽ còn giống là vừa mới quét dọn qua.
Long Phù Nguyệt đưa mắt nhìn quanh, vẫn như cũ nhìn không ra một bóng người.
Nha, nhưng con quỷ này cũng thật tà môn, chẳng lẽ là quỷ cũng sợ người hung hãn, bị nàng dọa chạy?
Long Phù Nguyệt không khỏi nở nụ cười khổ, giằng co này nửa ngày, nàng cũng mệt mỏi rồi, liền ở trong hậu viện kêu một tiếng: "Này, lão nương đi nghỉ ngơi, quỷ thối nhà ngươi đừng quấy rầy ta nữa!"
Liền xoay người muốn rời đi, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm bất thường – giống như trong bóng đêm có vật gì đó lặng yên phủ xuống, hơi thở tà dị dày đặt đập vào mặt.
Nàng giữ chặt thanh bảo kiếm trong tay, nhìn một vòng bốn phía, " đát đát đát ", từ trong bụi hoa, sau núi giả, trên cây to có vô số người đến.
Tất cả những người này khuôn mặt đều xám trắng, thân thể cứng nhắc, hai cánh tay duỗi thẳng, trên móng tay loé lên ánh sang đen bóng, những ánh mắt xám trắng đảo hướng về phía trước, không có một tia sáng, vây chung quanh nhảy về hướng nàng.
Cương thi!*
Trái tim lòng Long Phù Nguyệt gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng lén lút lui về phía sau hai bước. Hôn mê, lần này cái mạng nhỏ của nàng chỉ sợ là xong rồi! Nàng cũng không phải khu Ma Sư, sao có thể đối phó được với nhiều cương thi như vậy!
Cương thi này đảo mắt đã đem nàng vây kín ở chính giữa, lại bỗng nhiên cùng nhau mở miệng: "Đây là phòng ở của ta! Mau cút! Bằng không ta lấy mạng của ngươi!"
Mấy cương thi này cùng nhau há mồm, lại cùng nhau ngậm miệng, như một người nói chuyện, nhưng thanh âm lại lớn đến đinh tai nhức óc, Long Phù Nguyệt thiếu chút nữa đứng cũng không vững.
Nàng cố nén sợ hãi trong lòng, từng bước một lui về phía sau.
Ba, một bàn tay bỗng nhiên vỗ trên đầu vai của nàng. Long Phù Nguyệt tinh thần đã đã muốn căng thẳng tới cực điểm, bị vỗ nhẹ nhàng như vậy, suýt nữa rụng rời hồn phách, há mồm sẽ thét chói tai.
Chợt thấy cái gáy tê rần, tiếng thét chói tai này liền bị chận lại ở cổ họng, kêu không được, bỗng nhiên thắt lưng căng thẳng, giống như té vào trong một lồng ngực ấm áp.
Chỉ nghe một thanh âm quen thuộc ở bên tai của nàng nói: "Tiểu nha đầu, lá gan ngươi quả thật không nhỏ."
Phượng Thiên Vũ! Thanh âm này dĩ nhiên là của Phượng Thiên Vũ!
*Cương Thi: nếu nàng nào chưa coi phim cương thi hoặc không biết cương thi thì đó chính là zombie (xác chết biết đi). Cương thi (theo kiểu gọi của phim) thường là người đàn ông mặc áo quan đời nhà Thanh (hoặc 1 loại đồ liệm xác khác), đặc điểm là chúng hay di chuyển bằng cách là nhảy từng bứớc và thường giơ 2 tay ra trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...