Sườn phi? Ha ha, thì ra không cô phụ là như vậy...... Long Phù Nguyệt bởi vì bị hắn ôm mà nóng đỏ mặt …Tim đập, dồn dập lúc này nghe như vậy lại bỗng nhiên bình tĩnh trở lại. mặt
Quả nhiên….hắn làm sao có thể lại thích mình chứ, vẫn như trước không thể thay đổi được tính phong lưu thành tánh của hắn
"Ha ha!" Long Phù Nguyệt bỗng nhiên cười lạnh đứng lên: "Phượng Vương gia, ta nghĩ ngài đã là hiểu lầm ý của ta. Ta tình nguyện làm nô tỳ, cũng không cần làm sườn phi của ngài, ta không muốn cùng một đám nữ nhân tranh giành một người trượng phu!"
Những lời này của nàng thật hiệu quả rất long trời lở đất, Phượng Thiên Vũ sửng sốt, trên mặt có chút kinh ngạc: "Sườn phi nàng cũng không muốn? Chẳng lẽ nàng muốn làm chánh phi của bổn vương?"
Khuôn mặt tuấn tú của hắn bỗng nhiên trầm xuống: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng quá tham lam rồi! Nàng dù sao cũng là công chúa mất nước, không có khả năng làm chánh phi của ta. Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không đáp ứng."
Khóe miệng Long Phù Nguyệt lộ ra một nụ cười khổ, chẳng lẽ nàng lại không biết tâm tư của nàng! Nàng sở dĩ muốn không phải một cái danh phận, mà là một người yêu thương mình thật lòng, và người mình yêu cả đời, vô cùng đơn giản. Mà hắn, hoàn toàn làm không nổi......
Nàng chậm rãi tránh khỏi cái ôm của Phượng Thiên Vũ, thản nhiên nói: "Ngài cho dù để cho ta làm chánh phi của ngài, ta cũng sẽ không đáp ứng, Phượng Vương gia, ngài có nhiều thị thiếp như vậy, thêm một người như ta cũng không nhiều lắm, thiếu ta không thiếu một người, phiền Vương gia hãy bỏ qua cho tiểu nữ tử thôi. Tiểu nữ tử thật vô cùng cảm kích."
Phượng Thiên Vũ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại hiện lên một mảnh quyết tuyệt, mà xưng hô cũng đã thay đổi, bỗng nhiên đông cứng cùng mới lạ, điều này làm cho hắn thật mất hứng, trong lòng cũng hơi có chút hoảng loạn lên, một phát bắt được tay nàng, hắn nóng lòng muốn giữ nàng, có chút nói bừa lên: "Nàng đừng mơ! Nàng đã quên rồi, nàng là nô tỳ do ta bắt được! Ta muốn cho nàng làm cái gì nàng phải làm cái đó!"
Long Phù Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn: "Vậy trừ phi ngươi giết ta! Bằng không đừng mơ tưởng ta sẽ theo ngươi!"
Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, rốt cục cũng hiểu được, người con gái trước mắt này đã không phải là tiểu cô nương của hai năm trước. Một khi đã quyết định, tuyệt đối không phải dễ chọc......
Tim của hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác khủng hoảng, sẽ mất đi nàng, tròng mắt của hắn như biển rộng khó dò, mãnh liệt cuộn sóng, hắn nhìn nàng, giọng điệu trịnh trọng từ trước tới giờ chưa từng có: "Phù Nguyệt, nàng thật sự tình nguyện làm nô tỳ, cũng không chịu làm sườn phi của ta?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...