Tàn Bảo Lâu.
Tám người ngồi trên cầu thang ở tầng hai nối đến tầng ba mà nghĩ ngơi, sắc mặt Vinh Cơ đã chuyển thành màu xám, linh lực tiêu hao không còn một tia, đó là hậu quả của quá trình cung cấp mười sáu thùng nước.
Lý Phi yến nhìn Vinh Cơ thoát lực nằm bệch dưới sàn gỗ mà buồn cười,
“Tiêu hao linh lực cũng tốt, rất có ít cho việc rèn luyện kinh mạch.”
“Tốt cái rắm ấy, có giỏi thì lần sau ngươi đến mà làm.”
“Được thôi, nếu có lần sau, đợi ta học được Thủy Phượt Thuật, ta đến làm cho ngươi xem.”
“Các ngươi đã yêu thích công việc này như thế, vậy thì tháng sau lại đến đi.”
Không biết từ lúc nào, lão nhân kia đã xuất hiện trên tầng hai, mấy người Lý Phi Yến hoàn toàn không ai phát hiện ra, bị dọa xem chút nhảy lên, lão nhân này lúc nằm trên ghế trông có vẻ già yếu nhưng khi lão đứng lên lập tức người khác không thể dùng từ già yếu để hình dung, dù thân hình hơi gầy gò nhưng chỉ với tấm lưng thẳng tắp kia cũng đủ chứng minh lão nhân này không hề già yếu chút nào, trên tay lão nhân cầm một cây gậy trúc tong teo màu vàng ố không biết để làm gì, nhìn bọn họ một cái, sau đó bình thản nói:
“Các ngươi làm việc không tệ, từ hôm nay mỗi tháng phải đến quét dọn một lần, đổi lại mỗi người nhận được năm điểm cống hiến.”
“Năm điểm? Tiền bối… cái này…”
Tạp Tác còn chưa nói xong, lão nhân đã quét mắt đến.
“Còn chê ít? Không thích thì thôi.”
“Không, tiền bối, chúng ta nhận.”
Lý Phi Yến đột nhiên nhảy ra, tươi cười nhận việc, đồng thời còn tranh thủ trừng mắt nhìn Tạp Tác, lão nhân không quan tâm hành động nhỏ của nàng, gật gật đầu, sau đó nói:
“Hiện tại các ngươi có thể ở lại chọn pháp quyết, ta cho các ngươi một canh giờ, tranh thủ thời gian đi.”
Nói xong lão nhân chậm rãi đi xuống lầu, lúc này Vinh Cơ đột nhiên đứng dậy.
“Lão tiền bối, không biết sau này phải xưng hô với người như thế nào.”
Lão nhân quay đầu, bình thản nói:
“Người khác đều gọi ta là Thủy lão.”
Nói xong lão đầu đi thẳng xuống tầng dưới, Vinh Cơ mím môi, không biết đang suy nghĩ gì, Lý Phi Yến thâm ý nhìn nhìn nàng, trong lòng không khỏi thở dài, Vinh Cơ tuy tính tình thẳng thắng nhưng cũng đặc biệt mẫn cảm, có vẻ những gì Thủy Lão nói đã đụng chạm đến chỗ kiêu ngạo nào đó, tuy nhiên Vinh Cơ bị đã kích, Lý Phi Yến cảm thấy cũng là chuyện tốt, Vinh Cơ là loại sẽ không chịu cố gắng nếu không có động lực, ngược lại nếu động lực đầy đủ, tốc độ phát triển của nàng là khó thể hạn lượng, Tạp Tác thấy Thủy Lão đã đi rồi liền đứng dậy nói:
“Chúng ta tranh thủ đi chọn pháp quyết đi.”
Nói xong hắn nhanh chóng chạy đến một góc trên tầng hai, chộp ngay vào một ngọc giản rồi lật đật chạy xuống lầu, bộ dạng giống như sợ bị người đoạt mất, mấy người Lý Phi Yến chỉ mới vừa đứng dậy đã thấy hắn hành động như vậy, không khỏi trợn mắt, La Triệt bĩu môi nói:
“Bộ dạng chẳng khác gì kẻ trộm, ai mà thèm tranh đoạt loại pháp thuật kỳ quái như thế chứ?”
“Kỳ quái? La Triệt, ngươi biết hắn lấy cái gì sao?”
Vũ Văn Kỳ ngạc nhiên hỏi, La Triệt thở dài.
“Là một loại pháp thuật ảnh hưởng đến mắt của ngươi.”
“Mắt?!”
Lý Phi Yến không kềm được bật cười, lắc đầu nói:
“Được rồi, mọi người, ta biết các ngươi đều đã chọn được pháp thuật mình muốn rồi, không cần tốn thêm thời gian nữa.”
Thật ra pháp quyết cấp hai mỗi loại ít nhất cũng cần ba trăm điểm cống hiến, do đó năm điểm cống hiến mà Thủy Lão hứa đối với Lý Phi Yến không có bao nhiêu sức hấp dẫn, tuy nhiên nàng vội vàng chấp nhận nhiệm vụ quét dọn Tàn Bảo Lâu vì bọn họ sẽ nhận được một đặc quyền, đó chính là có thể tranh thủ vừa làm việc vừa dùng thần thức đọc qua các loại pháp quyết ở đây, mặc dù chỉ là giới thiệu sơ qua nhưng lợi ít đạt được là không thể hạn lượng.
Phải biết pháp quyết trong Tàn Bảo Lâu rất nhiều, mỗi tầng có đến mấy ngàn ngọc giản, bình thường để chọn pháp quyết bọn họ không cách nào có thể nghiên cứu qua hết tất cả ngọc giản được, rất dễ bỏ lỡ pháp quyết phù hợp, hơn nữa mục tiêu của bọn họ cũng không phải chỉ đổi mỗi một pháp quyết như vậy, đợi khi tích lũy đủ điểm cống hiến, bọn họ sẽ lại đến đổi tiếp, đối với tu sĩ, thêm một loại thủ đoạn chính là nhiều thêm một cơ hội bảo mạng, do đó nàng mới nhận nhiệm vụ quét dọn lâu dài này.
Tuy mới kiểm tra được một nửa số lượng ngọc giản trên tầng hai nhưng Lý Phi Yến cũng đã quyết định được pháp thuật đầu tiên của mình, một pháp thuật phụ trợ gọi là Mê Ảnh Thân Pháp, loại pháp thuật này không thuộc ngũ hành, là một pháp thuật có tác dụng gia tăng tốc độ di chuyển, nhanh đến mức tạo ra tàn ảnh mê hoặc kẻ địch. Phong cách của Lý Phi Yến nghiên về cận chiến, do đó pháp thuật tấn công tầm xa ngay lúc này không phù hợp với nàng.
Hơn nữa tu sĩ luyện khí thật ra không có nhiều linh lực để duy trì, pháp thuật càng mạnh, phạm vi công kích càng xa thì càng hao tổn linh lực, một khi dùng pháp thuật quá nhiều linh lực cạn kiệt, đến lúc đó chỉ có thể khoanh tay chịu chết, cũng vì điểm yếu này mà tu sĩ luyện khí cực thích dùng phù lục phụ trợ, loại vật phẩm tiêu hao này giúp bọn họ tiết kiệm rất nhiều linh lực, mà Mê Ảnh Thân Pháp không yêu cầu quá nhiều linh lực duy trì, ngược lại nó yêu cầu cực cao về cường độ cơ thể, nói về thể lực, nàng cực kỳ tự tin, dựa vào kinh nghiệm lần đụng độ với Triệu Oanh, nàng phán đoán mình có thể dựa vào Mê Ảnh Thân Pháp mà viễn chiến cùng đối thủ một thời gian dài, đợi khi đối phương cạng linh lực, đó cũng là lúc nàng phản công.
Không thể nghi ngờ, với tình hình của Lý Phi Yến lúc này, lựa chọn của nàng là vô cùng chính xát, đối với nàng, không có cái gì quan trọng hơn khả năng bảo mạng, do đó lựa chọn Mê Ảnh Thân Pháp là cực kỳ hợp lý.
Không chỉ Lý Phi Yến, những người khác cũng đã sớm chọn được pháp quyết phù hợp với mình.
Vinh Cơ tuy bận cung cấp nước nhưng cũng tranh thủ tìm được một pháp quyết thủy hệ chuyên về công kích hiếm hoi gọi là Hàn Thủy Châm, bản thân nàng cảm thấy kết hợp với Thủy Phượt Thuật sẽ vô cùng lợi hại.
Hứa Vô Tình nhắm đến là một pháp quyết công kích gọi Kim Kiếm Thuật, pháp thật công kích kim hệ.
Vũ Văn Kỳ chọn một bộ Thổ Thuẫn Hộ Thân Thuật, hắn rõ ràng biết mình có nhiều phù lục, sức mạnh công kích không có vấn đề, điểm yếu của hắn ngược lại là khả năng phòng ngự, Thổ Thuẫn Hộ Thân Thuật là một loại pháp thuật phòng ngự đỉnh cấp hai hiếm thấy, hắn không chút ngần ngại đã chọn lấy.
Tư Không Tử Tình vốn giỏi việc khống chế, mục tiêu của nàng cũng là muốn tìm loại pháp thuật có thể thay thế Thanh Đằng Chuyển Linh thuật, do đó nàng đã chọn một pháp quyết gọi là Lan Hoa Mê Vụ Thuật, thuật này không chỉ có khả năng khống chế mà còn có khả năng mê hoặc địch nhân, La Triệt và Tô Vân Kiều giống nhau, đều lựa chọn pháp quyết công kích hỏa hệ, La Triệt chọn Hỏa Điểu Thuật, Tô Vân Kiều chọn Hỏa Luân Thuật.
Đợi khi cả nhóm trở lại tầng một, Tạp Tác đã đổi pháp thuật xong, thứ hắn đổi gọi là Đoạt Nhãn Thuật, chỉ với cái tên đã khiến người khác cảm thấy âm hiểm, tuy nhiên mấy người Lý Phi Yến cũng không nói gì, bất kể là Tạp Tác lựa chọn thế nào, chỉ cần hắn cảm thấy phù hợp, bọn họ đều không có ý kiến.
Lão nhân sau khi xem qua pháp thuật bọn họ chọn, có vẻ gật gù rồi không nói gì đưa ngọc giản thật có chứa nội dung cho bọn họ, đồng thời điểm cống hiến cũng vơi đi gần hết, phải biết pháp thuật bọn họ chọn đều có phẩm chất không tồi, đều trên bốn trăm điểm cống hiến, thậm chí Thổ Thuẫn Hộ Thân Thuật của Vũ Văn Kỳ còn là vừa đúng năm trăm điểm cống hiến.
Rời khỏi Tàn Bảo Lâu, bọn họ nhận ra mặt trời đã xuống núi, mấy người Lý Phi Yến đưa mắt nhìn nhau, nụ cười vui vẻ vì đổi được pháp quyết ăn ý trên mặt biến mất, thay vào đó là sắc mặt nghiêm trọng, Lý Phi Yến trầm giọng nói:
“Chúng ta phải nhanh chóng trở về Nhất Phong Viện, theo như chúng ta đã bàn bạc, chọn đường núi mà đi.”
Tám người đưa mắt nhìn nhau, đều đồng loạt gật đầu, Ngoại Vi Đường rộng lớn, tuy rằng muốn tìm một người không phải rất dễ dàng, nhưng bọn họ vẫn lo lắng hành tung của mình lọt đến tai Triệu Oanh, do đó bọn họ chọn đi con đường núi vắng vẻ để tránh đi tai mắt của nàng ta.
Phải nói, lựa chọn của bọn họ là vô cùng chính xác, lại thêm giờ giấc xuất nhập Tàn Bảo Lâu của bọn họ cũng khác người cho nên tai mắt của Triệu Oanh cử đi tìm kiếm bọn họ bị mất dấu, tám người cứ thế mất đến ba canh giờ đi một vòng cung mới trở về được Nhất Phong Viên, tuy tốn thời gian nhưng giữ được an toàn.
…….
“Phế vật, các ngươi là phế vật, chỉ một nhóm tiểu xúc sinh mà cũng không theo dõi được.”
“Tiểu thư, thật sự là chúng ta đã bao vây chặt ở bên ngoài Giám Sát Phủ, nhưng đợi đến khi Tàn Bảo Lâu đã đóng cửa mà vẫn không thấy bọn chúng đi ra, do đó chúng ta liền lập tức trở về báo lại với ngươi.”
“Ngu xuẩn, biết đâu bọn chúng vẫn còn ở trong Tàn Bảo Lâu thì sao? Các ngươi không lo trông chừng mà lại chạy trở về?”
“Tiểu thư không biết, Tàn Bảo Lâu có quy định, sau buổi trưa không ai có thể ở lại, đám nhóc con kia không lý nào có thể còn ở đó.”
“Hừ! Ta mặc kệ, ta cho các ngươi thời hạn mười ngày, nếu không tìm ra bọn chúng, ta nhất định sẽ bảo phụ thân trục xuất các ngươi ra khỏi Triệu gia.”
Triệu Oanh tức giận trừng mắt nhìn hai thanh niên đứng trước mặt mình, hai thanh niên này bị nàng ta hô to gọi nhỏ nhưng lại không dám nói lời nào, bộ dạng cực kỳ cung kính.
Triệu Oanh mắng chửi thuộc hạ một lúc lâu, sau đó bắt đầu lo lắng đi lại trong phòng, đối với nàng ta, việc không thể mau chóng diệt khẩu mấy người Lý Phi Yến chính là tâm bệnh, khiến nàng ta ngồi đứng không yên.
“Không được, ta phải nhờ đến Thái Bào sư huynh thôi.”
Khi nàng ta nói câu này, ánh mắt lộ ra tia tàn nhẫn đến đáng sợ.
VntHoaTinhKhoi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...