Một pháp khí hình một con rùa màu đen phi hành nhanh chóng trên bầu trời, lướt qua những đám mây trắng phau như từng khối bông khổng lồ. Lý Phi Yến cùng Vinh Cơ vô cùng say mê nhìn cảnh vật bên ngoài qua vách tường huyễn hóa trong suốt từ trong bụng pháp bảo. Huyễn Vân thì nhắm mắt đã tọa không quan tâm đến các nàng.
“Yến Yến, ngươi nhìn xem, mặt biển xanh đẹp quá.”
“Ừ!”
Lý Phi Yến nở nụ cười, đây là lần đầu nàng nhìn thấy biển từ vị trí trên trời thế này, quả thật như đang đứng trên một mặt gương xanh thẳm khổng lồ, khung cảnh quả là tuyệt mỹ.
Ngày hôm đó sau khi từ biệt mấy người Lưu Dục, Huyễn Vân theo lời thỉnh cầu của hai người mang bọn họ đi viếng mộ, sau đó lập tức lên đường đi Càn Nguyên đại lục, mới đó đã qua ba ngày, cái pháp bảo phi hành hình rùa này là pháp bảo hạ phẩm chuyên dụng của Huyễn Vân, bên trong chẳng khác nào một cung điện, nhưng khiến cho Lý Phi Yến khiếp sợ thật sự chính là tốc độ của nó, so sánh với các loại linh khí phi hành mà Lý Phi Yến từng được đi nhanh hơn cả trăm lần, không đến hai ngày nó đã từ trung tâm đại lục chạy ra khỏi lãnh thổ Lăng Xuyên tiến vào Lãng Hải hải vực. Theo Huyễn Vân nói, Hỗn Độn Tiên Ma Tông ở tại Càn Nguyên đại lục, cách Lăng Xuyên đại lục hai đại lục Tây Minh và Đông Ám cùng ba hải vực Lãng Hải, Bạo Hải và Nguyên Hải.
Hai ngày sau, Lý Phi Yến cũng như Vinh Cơ đều không còn nhiều hứng thú ngắm biển như trước, hai người bắt đầu đã tọa luyện khí mặc dù vẫn không giữ được một tia linh khí nào trong cơ thể. Huyễn Vân đột nhiên mở mắt, hắn nhìn Lý Phi Yến và Vinh Cơ đang khoanh chân ngồi ở một góc đại điện, khẽ mỉm cười tán thưởng, dù là nữ hài nhưng sự khắc khổ và quyết tâm không kém thua ai. Chợt pháp bảo phi hành rung lắc dữ dội, Huyễn Vân híp mắt nhìn ra ngoài, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Lý Phi Yến và Vinh Cơ lập tức nhảy dựng, chạy đến đứng bên cạnh Huyễn Vân.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Ngay lúc hai người vừa nói xong câu này thì ngay lập tức trợn mắt há mồm nhìn cảnh vật bên ngoài, một cái lưới khổng lồ treo giữa không trung, bao phủ phạm vi trăm dặm, pháp bảo phi hành của bọn họ thì bị vướng lại trên lưới không thể thoát ra được.
“Ha ha… Huyễn Vân, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Phía đối diện đột nhiên không gian vặn vẹo, ba thân ảnh đồng loạt xuất hiện, vừa nhìn một cái Lý Phi Yến liền nhận ra được một người trong đó, trưởng lão của Âm Dương Cung – Quỳnh Tiêu. Xuất hiện cùng nàng còn có hai nam tử, một người dung mạo anh tuấn mặc y phục màu tím cùng loại với Quỳnh Tiêu, một người mặc đạo bào màu trắng, trên lưng mang một thanh trường kiếm, trước ngực có thêu hình thái cực đồ, người này dung mạo bình thường, ánh mắt cực kỳ uy nghiêm, cả người hắn như tỏa ra ánh hào quang chính khí. Huyễn Vân nhìn ba người này, vẻ mặt không có gì gọi là bất ngờ, cười lạnh nói:
“Âm Dương Cung quả là xem trọng Huyễn Vân ta, Quỳnh Tiêu, Thiên Chu La Võng đã bị phá hủy một lần, hôm nay sợ rằng lại bị hủy diệt ở nơi này rồi.”
“Huyễn Vân, chết đến nơi mà còn nhiều lời như vậy, lần này Đạo Quang ta sẽ trừ đi tên ma đầu tội ác tày trời ngươi.”
Nam tử bạch y kia giơ tay ra phía sau chậm rãi rút thanh trường kiếm trên lưng ra, kiếm rời vỏ như mặt trời ló rạng, ánh sáng chói mắt khiến Lý Phi Yến dù đứng trong pháp bảo cũng cảm thấy mắt đau nhói lên như bị kim châm, đồng thời nàng cảm nhận được một cổ áp lực khiến trong lòng bất giác sinh ra cảm giác mình nhỏ bé đến cùng cực, nàng mím môi không để bản thân nảy sinh ý muốn đầu hàng, đến lúc này nàng mới biết tu sĩ hóa thần kỳ đáng sợ như thế nào.
Trong lúc đó Huyễn Vẫn vẫn bất vi sở động, lạnh nhạt cười cười, còn mở miệng châm chọc.
“Đạo Quang, Vô Cực Thiên Tông ngươi cũng đủ vô sỉ, có tư cách gì mà nói ta, hợp tác cùng Âm Dương Cung muốn ỷ đông hiếp ít, ngươi còn muốn ra vẻ chính nghĩa?! Ta nhổ vào!”
“Hừ! Huyễn Vân, ngươi nghĩ rằng giành được hai tiểu nha đầu tuyệt phẩm linh căn mà còn có mạng về được Hỗn Độn Tiên Ma Tông sao? Nằm mơ! Thải Nghi tiền bối của Vô Cực Thiên Tông đã dùng Lưỡng Nghi trận bói ra, hai tiểu nha đầu này nếu để phát triển về sau nhất định sẽ là đại họa, đã như vậy sao có thể để ngươi mang bọn chúng rời đi, chúng ta buộc phải thế thiên hành đạo.”
Nam tử đứng bên cạnh Quỳnh Tiêu cười cười như gió xuân chậm rãi nói, Lý Phi Yến nghe những lời này mà không kềm được giận quá hóa cười.
“Thật không thể ngờ tu sĩ hóa thần kỳ có những kẻ vô sỉ đến mức này.”
“Đúng vậy, thật là bỉ ổi, cái gì là thế thiên hành đạo chứ? Hành động vô sĩ còn muốn lấy lý do hay ho.”
Vinh Cơ tức giận đến thở phì phò, trợn trừng mắt nhìn ba người ở bên ngoài.
“Các ngươi chịu chết cho ta.”
Đạo Quang gầm lên một tiếng mạnh mẽ trảm một kiếm, một dãy kim quang to khủng bố cắt qua hư không ập đến như một cơn sóng thần, Huyễn Vân hừ lạnh, một tay giơ lên, trên tay hắn lập tức xuất hiện một đoàn sương mù màu xám trắng, đoàn sương mù nhanh chóng bay ra xuất hiện bên ngoài pháp bảo, một tia dao động từ đoàn sương mù phát ra sau đó vù một cái bành trướng gấp trăm lần, đám sương mù này đột nhiên trở nên dày đặc đen kịt như một đám mây bão, chúng tụ lại chắn phía trước pháp bảo hình rùa.
Ầm!
Luồng kim quang va chạm với đám mây đen, kim quang toái diệt thành vô số điểm sáng chói mắt, ngược lại sương mù nhìn cứ như cũng bị đánh tan nhưng thật ra nó chỉ là khuếch tán ra mà thôi, chớp mắt một cái phạm vi trăm dặm đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo.
Cả ba người Quỳnh Hoa trưởng lão đồng loạt biến sắc, Đạo Quang lập tức kinh hô.
“Hai vị đạo hữu, còn chần chờ cái gì, hãy mau ra tay, Huyễn Vân đã đột phá Hóa Thần Hậu kỳ, một mình ta không giết được hắn, hôm nay chúng ta nhất định không thể để hắn chạy thoát được.”
“Đạo Quang đạo hữu yên tâm, chúng ta đến đây.”
Hai người Quỳnh Tiêu đồng loạt phóng đến, xuất ra một đôi đàn tỳ bà màu xanh nhìn như được làm từ ngọc bích, hai người ngồi xuống, bắt đầu đánh đàn, chỉ thấy đàn tỳ bà sáng lên ánh sáng màu xanh, lập tức xung quanh bọn họ xuất hiện một quang tráo bao bọc bọn họ vào bên trong, từng tiếng đàn phát ra như có một luồng sóng vô hình oanh kích vào lớp sương mù đánh thẳng đến pháp bảo hình hình rùa, khiến cho màn hào quang bên ngoài run lên kịch liệt. Đạo Quang thấy vậy cũng ngay lập tức ra tay, kiếm khí trùng thiên, từng đạo kiếm ảnh với sức công phá mãnh liệt liên tục oanh kích.
Lực công kích của ba hóa thần tu sĩ vô cùng khủng bố, đủ để gọi là hủy thiên diệt địa, trong phạm vi hơn trăm dặm trời run biển gào, sóng to gió lớn, nếu không có đám sương mù trăm dặm của Huyễn Vân, tình trạng sẽ còn khủng bố hơn nữa. Ba người Quỳnh Tiêu nhìn màn sáng bảo hộ của pháp bảo hình rùa run lên liên hồi mà lại mãi không vỡ sắc mặt liền khó coi, đột nhiên Đạo Quang trừng lớn mắt, kinh hãi hô:
“Hai vị cẩn thận, là huyễn thuật.”
Hai người Quỳnh Tiêu đồng loạt dừng tay, nam tử đi cùng Quỳnh Tiêu nhìn xung quanh, sương mù vẫn chậm rãi lượn lờ, hắn hừ một tiếng nói:
“Cũng may đã chuẩn bị trước.”
Nói xong trong tay hắn lại xuất hiện một mặt gương đồng hình dáng cổ xưa, thấy mặt gương này, Đạo Quang ngạc nhiên nói:
“Là Hạo Dương Kính!”
“Đúng vậy, linh bảo Hạo Dương Kính, nó chính là khắc tinh của huyễn thuật, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra hắn, không thể kéo dài thời gian, nếu để Huyễn Vân có thời gian bài trận pháp, chúng ta sẽ rơi vào thế bất lợi.”
“Thật tốt quá, Tử Ngạn đạo hữu, mau dùng Hạo Dương Kính tìm kiếm tung tích của Huyễn Vân đi.”
“Được.”
Trên không trung đột nhiên xuất hiện một hư ảnh Hạo Dương Kính khổng lồ đến trăm dăm, từ mặt Hạo Dương Kính khổng lồ kia phát ra quang mang màu trắng bao phủ vùng sương mù vào bên trong, Tử Ngạn trưởng lão của Âm Dương Cung trên tay cầm bản thể sáng rực của Hạo Dương Kính đột nhiên hô lên.
“Đạo Quang đạo hữu, ở hướng bắc, mau ra tay, kéo dài thời gian nữa đợi hắn bày trận pháp xong chúng ta sẽ thua mất.”
Đạo Quang mừng rở, ngay lập tức xuất chiêu, thanh kim kiếm trên tay hắn sáng lên, trên đỉnh đầu xuất hiện một hư ảnh kiếm khổng lồ dài trăm thước đâm thẳng lên thương khung, phía sau hư ảnh kiếm này còn có một vòng tròn thái cực cực lớn đang xoay tròn, sương mù bị sức mạnh kinh khủng mà hư ảnh này phát ra làm cho quay cuồng kịch liệt.
Hai người Quỳnh Tiêu và Tử Ngạn thấy cảnh này liền âm thầm căng thẳng, trong lòng đối với Đạo Quang lại kiên kị thêm ba phần, mặc dù bọn họ biết Đạo Quang lợi hại nhưng với sức công kích này, nếu đổi lại là bọn họ thì cũng tự biết không cản nổi, cũng may Âm Dương Cung và Vô Cực Thiên Tông là hảo hữu.
“Vô Cực Kiếm Biến đệ thập nhị thức.”
Ầm!
Hư ảnh cự kiếm theo tiếng hô to của Đạo Quang mà trảm xuống, bầu trời như bị một kiếm này chém tách làm hai, hải vực phía dưới cũng xuất hiện một khe rãnh mấy chục dặm, cảnh tượng kinh thiên động địa, ngay cả hai người Quỳnh Tiêu và Tử Ngạn đều phải biến sắc mặt.
Phải biết Vô Cực Thiên Tông có bốn mạch gồm: Vô Cực Lưỡng Nghi Biến, Vô Cực Tứ Tượng Biến, Vô Cực Ngũ Hành Biến và Vô Cực Kiếm biến. Trong đó Vô Cực Kiếm Biến nhất mạch là lớn mạnh nhất vì đệ tử mạch này có sức công kích tối cường trong bốn mạnh. Vô Cực Kiếm Biến có tổng cộng mười tám thức, theo đó người luyện đến thức thứ mười tám đồng nghĩa với người đó đã trở thành tu sĩ đại thừa kì chuẩn bị phi thăng trở thành chân tiên. Mà Đạo Quang đã đạt đến thức thứ mười hai chứng tỏ hắn đã là tu sĩ hóa thần hậu kỳ.
Hai người Tử Ngạn và Quỳnh Tiêu nhìn nhau, trong mắt xẹt qua tia lo lắng và không cam tâm, không chỉ Huyễn Vân mà Đạo Quang cũng đã đột phá đến hóa thành hậu kỳ, còn bọn họ vẫn chỉ là hóa thần trung kỳ, cảm giác bị những kẻ đồng lứa vượt qua không hề dễ chịu, nhưng bọn họ biết bản thân không thể trách người khác, chỉ có thể trách bản thân tư chất không bằng người, cảm ngộ yếu kém, không mượn được lực lượng pháp tắc thiên địa thì mãi mãi không thể bước chân vào hóa thần hậu kỳ.
“Ha ha… Đạo Quang, ngươi đánh đi đâu vậy a.”
VntHoaTinhKhoi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...