Thời gian trôi qua khá nhanh, đến khi hoàng hôn buông xuống, ở trước Thiên Linh Đài, cũng chỉ còn một người cuối cùng chưa kiểm tra thiên phú, một thiếu nữ khoảng mười một mười hai tuổi một thân hồng y tên là Dư Linh, khi nàng đứng trước mặt Triệu Uy, thần sắc tràn đầy quyết tâm.
Kết quả kiểm tra linh căn của nàng ngược lại khiến người ta thất vọng, chỉ là trung phẩm linh căn, bao gồm hỏa, thổ và thủy. Thiếu nữ có chút ngây người đứng yên trên Thiên Linh Đài, Triệu Uy thấy vậy không khỏi lên tiếng an ủi.
“Ngươi cũng không cần thất vọng, dù là trung phẩm linh căn nhưng ngươi vẫn sẽ được thu nhận vào ngoại môn của Cửu U Giáo chúng ta.”
Cuối cùng thiếu nữ cũng động, ngẩng đầu nhìn Triệu Uy, giọng nói có chút run rẩy hỏi:
“Vị tiền bối này, xin hỏi tiền bối Huyết Minh Cung có phải đang quan sát chúng ta hay không?”
“A! Đúng vậy, ngươi định làm gì?”
Triệu Uy nhất thời không hiểu nhìn thiếu nữ này, đột nhiên nàng ta mạnh mẽ quỳ xuống, ngẩng đầu lớn tiếng hét lên.
“Tiền bối Huyết Minh Cung xin hãy nghe ta nói, tuy thiên phú của ta tệ hại nhưng ta nhất định sẽ cố gắng gấp trăm ngàn lần người khác để bù lại, nếu được tiền bối thu nhận vào Huyết Minh Cung, ta nguyện đánh đổi mọi thứ, xin hãy thu nhận ta.”
Nói xong, nàng mạnh mẽ dập đầu xuống đất, bất kể cái trán đổ máu nàng vẫn kiên trì dập đầu, Triệu Uy ngây người nhìn nàng, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Trong đại điện, không khí yên tĩnh đến áp lực, chúng chưởng môn nhân các môn phái của Lăng Xuyên đại lục không khỏi đưa mắt nhìn nam tử huyết y vẫn đang nhàn nhã nhấp trà kia. Hiện tại nhìn lại, những thượng môn khác đều đã tuyển mộ được ba gã đệ tử, ngay cả Quỷ Thi cung cũng thu được một người, Hỗn Độn Tiên Ma Tông thì được hai người, chỉ có Huyết Minh Cung vẫn trống không, ngẫm lại ba tông môn này đến Tiên Duyên Hội hình như chỉ để xem náo nhiệt mà thôi, bởi vì bọn họ chưa từng lên tiếng chiêu mộ người nào, Hỗn Độn Tiên Ma Tông tùy tiện chọn hai người, Quỷ Thi Cung không làm gì cũng có người tìm đến, hiện tại Huyết Minh Cung cũng như vậy, thiên phú của thiếu nữ kia không thể gọi là thiên tài nhưng dũng khí cùng quyết tâm của nàng không ai có thể chối cãi.
Lý Phi Yến đưa mắt nhìn hồng y thiếu nữ vẫn kiên trì dập đầu trong thủy kính, cái trán trắng nõn đã tràn đầy máu tươi, trong lòng nàng không khỏi thầm khâm phục, quyết tâm của nàng ấy thật sự rất đáng học hỏi.
Xích Hà trưởng lão của Huyết Minh Cung vẫn nhàn nhã uống trà, ánh mắt hắn nhìn thủy kính như đang suy nghĩ gì đó nhưng thủy chung không lên tiếng, Quỳnh Tiêu trưởng lão đột nhiên hừ một tiếng.
“Nàng đã cố gắng đến như vậy mà người vẫn có thể dửng dưng sao? Đúng là ma đầu máu lạnh.”
Xích Hà trưởng lão lạnh nhạt liếc mắt nhìn Quỳnh Tiêu, ánh mắt bình tĩnh của hắn làm cho Quỳnh Tiêu bất giác ớn lạnh, trong một khoảng khắc không đến một phần trăm giây, nàng cảm thấy một luồng hơi lạnh cực kỳ khủng bố, dù cùng là hóa thần kỳ với nhau, nhưng nếu so về thực lực thì nàng không phải là đối thủ của tu sĩ hóa thần hậu kỳ như Xích Hà.
Ngay lúc này Huyễn Vân đột nhiên cười khẽ nói:
“Xích Hà, khảo nghiệm của ngươi cũng nên kết thúc đi, nàng sắp không chịu được rồi.”
Nghe Huyễn Vân nói vậy, mọi người đưa mắt nhìn lên mang thủy kính, lập tức nhìn thấy sắc mặt thiếu nữ kia cực kỳ tái nhợt, máu từ trên trán chảy xuống cầm, ánh mắt nàng đã bắt đầu tan ta, nàng kiên trì thêm được một khắc rồi lăn ra ngất xỉu, Xích Hà nhếch môi cười.
“Thanh U đạo hữu, làm phiền ngươi cho người mang nàng đi trị thương trước.”
Thanh U trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu cảm thán.
“Xích Hà đạo hữu, ngươi cần gì dùng phương pháp cực đoan như thế, đứa nhỏ đáng thương!”
Dù nói như vậy hắn vẫn truyền âm cho người mang Dư Linh đi chữa trị, trong lúc đó Xích Hà trưởng lão lại cười nói:
“Tu đạo vốn là con đường gian khổ, một chút khổ cực đã không kiên trì được làm sao có tư cách nói mình sẽ cố gắng nhiều hơn người khác gấp trăm ngàn lần chứ?!”
Nghe Xích Hà trưởng lão nói vậy, mọi người đều không còn gì để nói. Đột nhiên Mị Ảnh lên tiếng.
“Cuối cùng cũng kết thúc a, Huyễn Vân sư huynh, hai tiểu nha đầu kia thật sự không cần kiểm tra sao?”
“Nếu đã đến được đây cũng nên để chúng ta xem mắt nhìn người của ngươi có bao nhiêu lợi hại a.”
Thái Đào trưởng lão cười cười, ánh mắt có một tia châm chọc, ngay lúc như thế Quynh Tiêu sao có thể bỏ qua, không kể đến ân oán nhiều đời của Âm Dương Cung và Hỗn Độn Tiên Ma Tông, bản thân phu phụ nàng và Huyễn Vân cũng có cừu hận từ trước, nàng nhất định sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể đã kích Huyễn Vân.
“Sao hả? Huyễn Vân, ngươi có dám cho các nàng bước lên Thiên Linh Đài không?”
Huyễn Vân hừ một tiếng, ánh mắt có chút bất thiện.
“Các ngươi đúng là nhiều chuyện, tốt thôi, kiểm tra thì kiểm tra, dù là trung phẩm linh căn ta đây cũng không ngại, đợi qua mười năm, xem đệ tử của ai lợi hại hơn, hừ!”
Nghe Huyễn Vân không khách khí nói như vậy, sắc mặt ba người Quỳnh Tiêu trầm xuống, Thiên Thiềm trưởng lão lạnh lùng cười.
“Chuyện đó để sau này tính, nhưng hôm nay ta muốn xem phán xét của thiên đạo đã, ai là con cưng của thiên đạo, ai là sinh linh bị phớt lờ.”
Ý của Thiên Thiềm trưởng lão chính là muốn so sánh xem thiên đạo chiếu cố ai hơn, thiên đạo nói ra chính là một thứ mà ngay cả tu sĩ cũng không thể nhìn thấy và chạm đến, thiên đạo tồn tại khắp nơi, vận hành mọi thứ, quyết định vận mệnh của mỗi người, người có thiên phú cao thường được đánh giá là con cưng của thiên đạo, được thiên đạo ưu tiên, quá trình tu luyện dễ dàng hơn người khác rất nhiều, người thường dù có cố cách mấy cũng không thể bù đắp được điểm này, Thiên Thiềm trưởng lão chính là muốn dùng cách nói này đè ép nhuệ khí của Hỗn Độn Tiên Ma Tông.
Huyễn Vân nhướng mày nhìn Thiên Thiềm trưởng lão, ánh mắt bắt đầu lạnh xuống, ngay lúc này Vinh Cơ đứng sau lưng hắn đột nhiên lên tiếng.
“Sư thúc, chúng ta bằng lòng thử.”
Vinh Cơ bằng lòng bước lên Thiên Linh Đài không làm mọi người ngạc nhiên bằng tiếng sư thúc này, phải biết Huyễn Vân chính là trưởng lão hóa thần kỳ, chỉ có đệ tử hạch tâm mới có tư cách gọi hắn một tiếng sư thúc, trong lòng mọi người không khỏi thầm đánh giá lại mức độ xem trọng của Huyễn Vân đối với Lý Phi Yến và Vinh Cơ.
Huyễn Vân quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy ánh mắt kiên định của hai người, Lý Phi Yến mỉm cười nói với hắn.
“Sư thúc, người đã nói dù chúng ta chỉ là trung phẩm linh căn cũng không vấn đề gì mà phải không, chúng ta cũng muốn biết thiên đạo chiếu cố mình ở mức nào, nếu như thiên đạo không chiếu cố chúng ta, chúng ta sẽ dùng năng lực bản thân để tự chiếu cố chính mình, giống như Dư Linh tỷ tỷ kia đã nói, nàng có thể cố gắng gấp trăm ngàn lần để bù lại thiên phú thiếu hụt, chúng ta cũng có thể làm được như vậy.”
Nhìn ánh mắt trong suốt hắc bạch phân minh của nàng, ai cũng có thể nhìn ra mấy lời này tuyệt không phải chỉ nói cho chơi, một ngọn lửa cố chấp kiên định ẩn hiện trong đó. Vinh Cơ cũng cười nói:
“Lúc ta kiểm tra linh căn ở Xích Hành Môn, dựa vào mức độ phản ứng ban đầu, chưởng môn đã từng dự đoán thiên phú của ta rất có thể là thượng phẩm linh căn trở lên.”
Nghe nàng nói như thế, sắc mặt mấy người Quỳnh Tiêu không khỏi hơi bất ngờ, trong lòng bất giác nảy sinh một tia bất an, nhất là Quỳnh Tiêu và Mị Ảnh, trong hư vô như có cái gì đang muốn cảnh báo bọn họ.
Triệu uy nhìn một nhóm thiếu niên thiếu nữ đứng phía dưới đang đưa mắt nhìn mình, hắn vừa định công bố Tiên Duyên Hội kết thúc đột nhiên có một đạo thần thức truyền thông tin vào đầu hắn, sau khi nhận được mệnh lệnh, Triệu Uy liền quay đầu hướng về không trung chấp tay nói:
“Đệ tử tuân lệnh.”
Ngay lúc này có hai thân ảnh đột ngột xuất hiện bên ngoài Thiên Linh Đài, hai người này đương nhiên chính là Lý Phi Yến và Vinh Cơ.
Triệu Uy mỉm cười, thái độ so với những người tham gia trước đó khách khí hơn rất nhiều.
“Hai vị sư muội ai tiến lên trước.”
Vinh Cơ nhìn Lý Phi Yến rồi xung phong tiến lên.
“Ta trước.”
Với tính cách của Vinh Cơ, kiên nhẫn chờ đợi không phải là sở trường của nàng. Triệu Uy nhìn Vinh Cơ, cười hỏi:
“Mời báo tên họ.”
“Ta gọi Vinh Cơ.”
Triệu Uy cũng không nhiều lời nữa, lập tức mở ra pháp trận. Ba lần hô hấp sau, phát hiện khác thường đầu tiên là nhóm cường giả hóa thần kỳ trong đại điện, mọi người trừng mắt nhìn, Mị Ảnh trưởng lão của Hợp Hoan Giáo đứng bật dậy.
“Cái này là… Không thể nào!”
Ngay cả Huyễn Vân cũng có chút giật mình, nhất thời hắn ngẩn ra một chút, mấy người Quỳnh Tiêu sắc mặt vặn vẹo quay đầu nhìn lại, thế nhưng khi thấy thần sắc bất ngờ trên mặt Huyễn Vân, bọn họ lập tức nhận ra, ngay cả Huyễn Vân cũng không ngờ được chuyện này.
Lúc đó, mấy trăm chưởng môn trong đại điện cuối cùng cũng nhìn ra vấn đề, có người kinh ngạc hô lớn.
“Đây là… Đây là biến dị linh căn!”
Chỉ thấy trên Thiên Linh Đài, Vinh Cơ đứng ở trung tâm pháp trận, mà năm cây trụ màu đen kia đều đồng loạt phát ra ánh sáng màu trắng tượng trưng cho thủy linh căn nhưng đều kinh người ở đây chính là cả pháp đàn kể cả năm cây cột trụ đều đang bốc hơi lạnh, rõ ràng bởi vì bên ngoài bề mặt của chúng đều bị một tầng băng bao phủ.
Triệu Uy là tu sĩ nguyên anh kỳ nhưng lúc này cũng không kềm được mà trợn mắt há mồm, một lúc sau mới có thể run giọng hô lên.
“Tuyệt phẩm biến dị băng linh căn!”
Toàn trường chấn động.
Băng hệ là biến dị của Thủy hệ, một khi băng thủy phối hợp, cực kỳ lợi hại! Công được thủ được, biến hóa khó lường, có thể tung hoành ở một trong ba tuyệt địa Đông Thiên đại thế giới – Bắc Hải Vực, người có biến dị băng linh căn còn được gọi là hậu duệ của Băng Tuyết nữ thần – một trong hai mươi bốn thượng thần thời hỗn độn hồng hoang.
VntHoaTinhKhoi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...