Ầm… ầm ầm!...
“Yến Yến, cố lên!”
“Cố lên cái rắm, vết thương của ta không chịu nổi rồi, sắp ói máu đến nơi, mau cỏng ta.”
“Chết tiệt!”
Lý Phi Yến và Vinh Cơ cực kỳ chật vật bị một đám bò mộng hơn mười con đuổi theo, đám bò này toàn thân lông rậm màu nâu, trên đầu có một sừng, thân thể to lớn cao đến bốn thước, từ khi tiến vào Thiên Chu sơn cốc, đây là lần thứ tư bọn họ phải bỏ chạy trối chết, nội thương của Lý Phi Yến chậm chạp không khỏi là vì quá trình chạy trốn liên tục đụng đến thương thế, đáng thương nhất là Vinh Cơ phải mang theo Lý Phi Yến bỏ chạy mỗi khi nàng không chịu nổi.
Ngay lúc này, hai người nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện phía trước, người kia trợn mắt há mồm nhìn hai người và đàn bò mộng phía sau, Lý Phi Yến nhận ra người này, hắn chính là thiếu niên đã tiến vào sơn cốc trước bọn họ.
Sắc mặt thiếu niên thay đổi liên tục, sau một giây kinh ngạc, hắn không chần chờ quay đầu bỏ chạy về một hướng khác, đám bò mộng cũng thấy hắn, từ trong đàn có một nửa số lượng đuổi theo thiếu niên, nhờ vậy mà chỉ còn tám con đuổi theo hai người mà thôi.
Rất nhanh hai người nhìn thấy một con sông, Vinh Cơ không hề giảm tốc độ mang theo Lý Phi Yến nhảy xuống sông bơi qua bên kia, đám bò mộng đến bên bờ, lại không tiếp tục đuổi theo, chúng đứng ở đó liên tục rống lớn, Lý Phi Yến cảm thấy tim phổi mình đau nhức, không cẩn thận uống mấy ngụm nước, Vinh Cơ cũng thê thảm chẳng khác là mấy, lát sau hai người mới bò lên được bờ bên kia, quay đầu thấy đám bò mộng rống một hồi rồi mới không cam lòng rời đi, cả hai thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười, sau đó nằm vật ra đất thở hổn hển.
“Ta không biết chúng ta có thể may mắn thoát chết được mấy lần nữa đây.”
Vinh Cơ khổ bức nói một câu, Lý Phi Yến nghiến răng nghiến lợi.
“Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một hai ngày, đợi vết thương của ta tốt hơn đã, không thể cứ thế này được.”
“Ừ! Cứ như vậy đi.”
Ba ngày sau, một nơi nào đó trong Thiên Chu sơn cốc.
“A, mọi người dậy mau, có yêu thú.”
“Sao lại có nhiều yêu thú như vậy?”
“A…”
“Có kẻ hảm hại chúng ta, có kẻ dụ yêu thú đến.”
“Khốn kiếp! Là ai?”
“Bây giờ truy cứu là ai có quan trọng sao? Chạy mau!”
……
“Khang ca ca, cứu muội với.”
“Ngươi nghĩ ta ngu sao?”
Vinh Khang mặt kệ thiếu nữ vẫn luôn đi cùng hắn bị một con chim lớn gắp đi, hắn quay đầu bỏ chạy, từ lúc nhập Thiên Chu sơn cốc, nếu hắn không nhanh chân chạy trong lúc đám yêu thú kia đuổi bắt những người khác thì hắn sớm đã không thể đi được đến đây, lần này nhóm của hắn bị người ám toán, có kẻ dụ đến một đám yêu thú, nhờ hắn chạy nhanh do vậy một lần nữa mới giữ được mạng.
Đợi khi chạy rất xa, Vinh Khang mới dám quay đầu nhìn lại, không thấy bị đuổi bắt, hắn nhếch miệng cười lạnh.
“Đã đi đến đây thì phải dựa vào chính mình, vì các ngươi ngu xuẩn mới có kết quả như vậy, đừng trách ta.”
Ngay lúc này, một giọng nói lạnh nhạt đột ngột truyền đến khiến Vinh Khang giật thót.
“Ngươi đúng là đủ độc ác đó, bọn họ đã tin tưởng ngươi đến như vậy kia mà.”
Vinh Khang kinh hãi ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Lý Phi Yến và Vinh Cơ không biết từ lúc nào đã đứng trên cành cây trên đỉnh đầu hắn.
“Các ngươi… Các ngươi…”
“Không ngờ lại tình cờ gặp ngươi ở đây, thật là trùng hợp.”
Hai người từ trên cao thả người nhảy xuống trước mặt Vinh Khang, hắn lập tức lui lại mấy bước, ánh mắt Vinh Cơ nhìn hắn tràn đầy khinh thường, trong lúc đó, Lý Phi Yến lại liếc đến thanh kiếm màu bạc trong tay hắn.
“Ngươi nhìn các gì?”
Vinh Khang lập tức giấu thanh kiếm trong tay mình ra sau lưng, Lý Phi Yến cười cười quay đầu nhìn Vinh Cơ hỏi:
“Cùng là người hoàng tộc, vì cái gì hắn có hạ phẩm pháp khí mà ngươi lại chỉ có một thanh kiếm cùn như vậy?”
Vinh Cơ liếc mắt nhìn Vinh Khang, ánh mắt che dấu một tia buồn bã nói:
“Chắc hoàng hậu đã đi cầu phụ hoàng cho hắn.”
“Ồ! Vậy còn ngươi, không ai cầu cho ngươi à?”
Lý Phi Yến cười cười hỏi, Vinh Cơ lập tức nổi cáu.
“Chết tiệt! Ngươi im miệng cho ta.”
Lý Phi Yến trừng mắt, hừ lạnh nói:
“Như vậy không phải rất không công bằng sao? Hắn ỷ có mẫu hậu giúp đỡ, có gì hay ho, chẳng lẽ không ai giúp đỡ, ngươi không thể tự mình đi đòi hả?”
Vinh Cơ buồn bực, bĩu môi tự nhiên khoát tay.
“Ta không cần.”
“Hừ! Chả trách hắn ở sau lưng mắng ngươi là tiện chủng, rõ ràng do ngươi không chịu chứng minh địa vị.”
Lời Lý Phi Yến vừa nói xong, sắc mặt Vinh Cơ liền biến đổi, ánh mắt lộ ra tia phẫn nộ, Vinh Khang khiếp sợ hét lên.
“Nàng ta nói bậy, Tam muội, ngươi nghe ta nói, nàng ta muốn ly gián chúng ta, ta không có nói ngươi là tiện chủng, ta… Đừng giết ta!”
Sắc mặt Vinh Khang cực kỳ khó coi, hắn sợ hãi liên tục lùi lại, Vinh Cơ không nói một lời đã xông lên, Vinh Khang giả vờ kinh sợ, thế nhưng đợi khi Vinh Cơ tiếp cận, hắn đột nhiên vung hạ phẩm pháp khí trên tay chém về phía Vinh Cơ, sắc mặt cũng nhiều thêm vẻ dữ tợn, Vinh Cơ hơi bất ngờ một chút, nhưng rất nhanh nàng phản ứng lại, hừ một tiếng nhẹ nhàng tránh đường kiếm của hắn, Vinh Khang hung ác hét lên.
“Tiện Chủng, ngươi muốn nhân cơ hội giết ta chứ gì? Ta vốn đã nhịn ngươi lâu lắm rồi, tiện chủng ngươi đi chết đi.”
Vinh Khang dù gì cũng là hoàng tử, vốn từng học qua kiếm pháp cơ bản, lại có hạ phẩm pháp khí, Vinh Cơ nhất thời không thể tiếp cận được hắn, Lý Phi Yến đứng bên ngoài nhìn, ánh mắt lộ ra hứng thú, kiếm pháp của Vinh gia quả thật không tệ, tốc độ ra chiêu rất nhanh, tuy nàng không giỏi dùng kiếm nhưng trước đây cũng từng được gia gia dạy kiếm pháp, kiến thức cơ bản đương nhiên biết rõ.
Vinh Cơ không dùng đến thanh kiếm ngắn của mình, vì vũ khí phàm nhân không thể nào đối chọi lại pháp khi tiên gia được, mang ra cũng không có tác dụng gì, tuy nhiên năng lực chênh lệch thì dù có là pháp khí tiên gia cũng không bù đắp nổi, rất nhanh Vinh Cơ bắt được sơ hở của Vinh Khang, nắm tay vung ra đánh đến.
Bốp!
Vinh Khang bị đánh một cái ngã ngửa, máu mũi tuôn trào, thanh kiếm trên tay cũng bị văn sang một bên, thấy Vinh Cơ lạnh lùng bước đến, ánh mắt hắn lộ ra sợ hãi, liên tục hô:
“Đừng giết ta, đừng giết ta!”
Lý Phi Yến không khỏi nhíu mày, đúng là hoa trong lồng kính có khác, một chút khí phách nam nhi cũng không có, không kiên nhẫn nhìn Vinh Khang nữa, Lý Phi Yến bước đến nói:
“Được rồi, khóc cái gì mà khóc, vì ngươi dám xúc phạm Vinh Cơ, thanh kiếm này chúng ta tịch thu, xem như đền bù.”
Lý Phi Yến tiến lên nhặt lấy thanh kiếm của Vinh Khang, khiến nàng thất vọng nhất là tên này bị đoạt bảo mà ngay cả dũng khí nói một câu phản đối cũng không có. Phát hiện Vinh Cơ đứng đó nhìn chầm chầm Vinh Khang, Lý Phi Yến làm như không nhìn thấy ánh mắt lộ ra sát khí kia, quay đầu bắt lấy cánh tay của Vinh Cơ lôi đi.
“Được rồi, dù sao hắn cũng là nhị hoàng huynh của ngươi, trừng phạt hắn như thế đủ rồi, chúng ta đi, đợi lát nữa mùi máu dụ đến một đám yêu thú thì không hay đâu.”
Vinh Cơ không nói một lời, bị Lý Phi Yến lôi đi.
Vinh Khang ngồi đó, dùng ánh mắt vừa thù hận vừa sợ hãi nhìn theo cho đến khi bóng lưng hai người biến mất.
…
“Kiếm của ngươi nè.”
Lý Phi Yến đưa thanh kiếm vừa cướp được cho Vinh Cơ, đến lúc này sắc mặt của Vinh Cơ vẫn cực kỳ khó coi.
“Không phải ngươi muốn pháp khí của hắn thôi sao, xông lên đánh một phát, sau đó đoạt lấy là được rồi, làm gì mà cứ kiếm chuyện với ta chứ?”
“Bởi vì ta muốn người ra tay là ngươi.”
Vinh Cơ khó hiểu đưa mắt nhìn Lý Phi Yến.
“Tại sao?”
“Vì hắn là hoàng huynh của ngươi, hắn cũng thật sự đã mắn ngươi là tiện chủng, ngươi tự tay đánh hắn không phải là thích hợp hơn sao?”
Vinh Cơ liếc mắt nhìn Lý Phi Yến, sắc mặt tốt lên một chút cười nói:.
“Ngươi bất bình thay cho ta?”
“Hừ! Không phải chúng ta là bằng hữu à? Lý Phi Yến ta sẽ không để kẻ khác khi nhục bằng hữu của mình.”
Ánh mắt Vinh Cơ lập tức lộ ra tia cảm động, nhào qua ôm Lý Phi Yến hô:
“Quả là tỷ muội của ta, ta rất cảm động.”
Lý Phi Yến trợn mắt.
“Cảm động cái rắm, buông ta ra, đau!”
“Ha ha… Ta quên mất ngươi còn bị thương hì hì…”
Lý Phi Yến hừ một tiếng, sau đó đột nhiên hỏi:
“Lúc đó ngươi thật sự đã định giết Vinh Khang phải không?”
Vinh Cơ hơi sững lại, không nói lời nào, Lý Phi Yến lại nói:
“Ta nhận ra rồi, nghịch lân của ngươi chính là hai chữ tiện chủng.”
Sắc mặt Vinh Cơ cực kỳ âm trầm, nhíu mày đưa mắt nghiêm túc nhìn Lý Phi Yến.
“Ngươi là tỷ muội của ta, đừng để ta nghe ngươi nói hai chữ đó thêm lần nào nữa.”
Lý Phi Yến nhướng mày cười cười, sau đó gật đầu đồng ý, cố tình nói sang chuyện khác.
“Ngươi tự mà lo liệu đi, lần này đoạt bảo của hắn, sợ rằng ngươi khó có thể sống ở Thái Nguyệt quốc nữa.”
“Hừ! Nhiều năm như vậy rồi, như thế nào ta cũng có thể sống được, sợ cái gì? Vả lại, ta đâu cần trở về cái lồng giam chết tiệt đó nữa.”
Lý Phi Yến cười cười, hai người im lặng một lát, đột nhiên nàng bình thản hỏi:
“Đồ điên, ngươi đã từng giết người sao?”
Thân thể Vinh Cơ cứng đờ, im lặng không trả lời.
Lý Phi Yến lại nói:
“Ta đã từng giết người, mà không phải chỉ giết một người thôi đâu, nhưng ta chưa bao giờ hối hận.”
Vinh Cơ hít sâu một hơi, cười nói:
“Ta cũng vậy.”
Hai người lại tiếp tục tiến lên phía trước, nhất thời không ai nói thêm lời nào.
VntHoaTinhKhoi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...