Sau khi trải qua chuyện ngộ thương, quan hệ của Hoa Dạ Ngữ và Phó Bạch Chỉ đúng là ngoài ý muốn xoa dịu một chút.
Mấy ngày nay, mỗi ngày hai người đều dính cùng một chỗ, luôn luôn như hình với bóng, cực kỳ hoà thuận giống như Phó Bạch Chỉ chưa từng mất đi tình cảm.
Nhưng mà, Phó Bạch Chỉ biểu hiện như vậy, có thể lừa gạt chính nàng, lừa gạt Ám Ảnh, nhưng không gạt được Hoa Dạ Ngữ, cũng không gạt được hôm nay tới Minh tuyệt cung Liễu Tĩnh Mạt và Liễu Tử Linh.
Gặp lại sau khi xa cách rất lâu, Liễu Tĩnh Mạt liếc mắt liền nhìn ra giữa Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ có sự thay đổi.
Mắt thấy Phó Bạch Chỉ nói cảm ơn Hoa Dạ Ngữ vì giúp nàng châm trà, cơ thể người kia trong nháy mắt cứng ngắc, lập tức khôi phục lại.
Những điều này chạy không thoát ánh mắt của Liễu Tĩnh Mạt, nàng liếc nhìn bên cạnh cũng nghĩ kỳ quái Tử Linh, để cho nàng đi ra ngoài chờ mình, con ngươi lại trầm xuống, đi dò xét mạch hướng của Hoa Dạ Ngữ.
"Sắp tới đúng là mệt nhọc." Sờ mạch hướng của Hoa Dạ Ngữ, Liễu Tĩnh Mạt tự nhiên sẽ không nói tình huống thực tế của nàng, mà là theo thông lệ hỏi thăm một phen.
Thấy vẻ mặt Phó Bạch Chỉ thủy chung gợn sóng không sợ hãi, ngay cả khi mình nói cơ thể Hoa Dạ Ngữ kém rất nhiều cũng không có biến hóa quá mức.
Liễu Tĩnh Mạt thở dài trong lòng, lấy tay về.
"Phó cô nương, Tử Linh chờở bên ngoài, nhưng ta có chút không yên lòng, ngươi có thể giúp ta thu xếp cho nàng trước hay không? Bên này ta còn có chút chuyện muốn nói với a cửu." Liễu Tĩnh Mạt nghĩ một cái cớ, định đẩy Phó Bạch Chỉ đi, thấy đối phương nghe xong không chút do dự đứng dậy liền ly khai, thẳng đến lúc xác nhận nàng đi xa, vẻ mặt Liễu Tĩnh Mạt mới hòa hoãn.
"Nói đi, ngươi và nàng xảy ra chuyện gì?" Liễu Tĩnh Mạt vốn là lớn tuổi, từng trải cũng phong phú, lấy nhãn lực của nàng, sao lại không nhìn ra giữa Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ sinh ra ngăn cách, hơn nữa nhìn biểu hiện vừa rồi của hai người, vách ngăn này cũng không nhỏ.
"Tĩnh Mạt, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, ta cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, trước kia là ta vứt bỏ a chỉ, hôm nay nàng biến thành như vậy, sai lầm ở nơi ta."
"Các ngươi đang cãi nhau? Là nàng không buông được thân phận địa vị trước kia? Hay là những nguyên nhân khác? A cửu, không phải là ta hù dọa ngươi, cơ thể ngươi bây giờ, sợ là không có bao nhiêu thời gian để giận dỗi với nàng.
Chuyện lớn cỡ nào, trên giường thân mật một phen, liền giải quyết hết." Liễu Tĩnh Mạt cũng không biết chuyện Phó Bạch Chỉ luyện băng tâm bí quyết, chỉ cho là nàng và Hoa Dạ Ngữ là gây gổ thông thường, liền nói chơi, chỉ là sau khi nàng nói xong, sắc mặt của Hoa Dạ Ngữ lại càng thêm buồn bã.
"Tĩnh Mạt, sự tình cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ.
Sau khi cùng các ngươi tách ra, ta theo a chỉ đi Thương khung môn, nào ngờ thân phận bị vạch trần, ta trúng một chưởng của Tạ Xuyên, mệnh ở một sớm một chiều.
A chỉ vì cứu ta, giao dịch với viện thủ Hàn tuyệt viện, tu tập băng tâm bí quyết, tâm pháp đó...!sau khi luyện thành, liền sẽ mất đi thất tình lục dục của con người."
Lần thứ hai nói đến việc này, khóe miệng Hoa Dạ Ngữ mang theo nụ cười khổ, nắm đấm cũng siết chặt, nhìn móng tay của nàng rơi vào trong thịt, ghim lòng bàn tay ra từng cái hình trăng non lõm miệng, vẻ mặt Liễu Tĩnh Mạt càng ngưng trọng.
Nàng có thể nghĩ đến, tình cảnh lúc ấy tất nhiên là vạn phần nguy cấp.
Nếu không phải thương thế của Hoa Dạ Ngữ thực sự rất nặng, Phó Bạch Chỉ cũng sẽ không làm loại trao đổi này.
"A cửu, việc này nói ra chắc là kết quả tốt nhất hiện nay.
Dù sao hai người các ngươi đều còn sống, vậy liền có hi vọng.
Lần này ngươi tới tìm ta, là vì để ta giúp ngươi tìm về tình cảm đích thực của Phó Bạch Chỉ?" Liễu Tĩnh Mạt nhìn khuôn mặt tiều tụy của Hoa Dạ Ngữ, không khỏi có chút yêu thương.
Yêu một người quá sâu, liền sẽ như Hoa Dạ Ngữ.
Một ngày người yêu xảy ra chuyện, đối với nàng mà nói, e là khổ sở nhất.
"Không, ta tìm ngươi, cũng không phải là vì a chỉ.
Tâm pháp của nàng khó giải, trừ khi tự phế nội lực, phân tán hết tất cả công lực.
Tĩnh Mạt, lần này ta để cho ngươi tới, là vì chính ta." Hoa Dạ Ngữ nói, nhẹ nhàng đưa tay ra vén cổ tay áo lên, chỉ thấy gân mạch vốn nên là màu xám xanh hôm nay lại hiện lên màu đỏ tím đậm.
Thấy tình huống như vậy, Liễu Tĩnh Mạt không khỏi nhíu mày.
"A cửu, chất độc trên người của ngươi, mấy ngày qua sợ là càng phát tác thường xuyên đi." Liễu Tĩnh Mạt y thuật xuất sắc, từ lúc phát hiện sắc mặt của Hoa Dạ Ngữ, liền có thể đoán được một ít, chỉ là không nghĩ tới tình hình sẽ nghiêm trọng như vậy.
Độc trong người Hoa Dạ Ngữ tích tụ nhiều năm, sớm đã làm thân thể của nàng tan hoang không ra hình dạng.
Mái tóc tím từng rõ ràng nhất, mà nay, ngay cả gân mạch cũng bị độc ăn mòn biến đổi màu sắc, tiếp tục như vậy, thuốc mình làm, đã rất khó chống chọi.
"Tĩnh Mạt, không nói gạt ngươi, độc này gần đây lại dây dưa.
Mọi khi mấy tháng một lần, mấy ngày gần đây, đã hai lần.
Ta thường thường sẽ không nhớ được chuyện mình đã làm, hoặc là nhớ lầm, lần này ta tìm ngươi tới, muốn hỏi ngươi có còn thuốc có thể giúp ta tạm hoãn phút chốc." Hoa Dạ Ngữ nói nhẹ nhõm, nhưng Liễu Tĩnh Mạt tự nhiên hiểu được nỗi đau đớn phía sau.
Độc trong người Hoa Dạ Ngữ sớm đã không phải là kịch độc thông thường, mà là độc hiếm do nhiều loại độc hỗn hợp với nhau.
Chúng nó chống đở lẫn nhau, khắc chế, hơi không cẩn thận, liền sẽ dồn Hoa Dạ Ngữ vào chỗ chết.
Hôm nay thần trí của nàng rối loạn, rất có thể là hậu quả do kịch độc bắt đầu chiếm đoạt lẫn nhau.
Nếu tiếp tục mặc kệ, có lẽ Hoa Dạ Ngữ sẽ phát điên cũng không chừng.
"A cửu, ngươi cũng biết thuốc kia uống nhiều không ích gì, nhưng nếu bây giờ ngươi không uống, cũng không phải là biện pháp.
Mấy ngày trước thủ hạ ta tra được núi thuốc ở Tây Sơn có lẽ sẽ có thứ chúng ta mong muốn, ta đang chuẩn bị đi thăm dò, chợt nghe nói ngươi muốn gặp ta.
Đến bây giờ, ngươi còn chưa muốn để cho Phó Bạch Chỉ biết tình hình của ngươi sao?" Liễu Tĩnh Mạt nói, chăm chú nhíu mày, lại thấy Hoa Dạ Ngữ vô vị cười rộ lên, nụ cười kia diêm dúa lẳng lơ rồi lại tàn tạ.
"Tĩnh Mạt, cám ơn ngươi giúp ta, Tây Sơn bên kia không yên ổn, nếu ngươi muốn đi phải cẩn thận một chút.
Về phần có nói cho a chỉ không...!Trong lòng ta đã có tính toán.
Nếu thời gian của ta không nhiều, cho dù nói cho nàng biết cũng không có quá mức có ích.
Lòng của nàng bây giờ, đã không còn vì ta mà đau."
"Ngươi không phải là người dễ dàng buông tha như vậy."
Nghe được lời Hoa Dạ Ngữ nói, Liễu Tĩnh Mạt thấp giọng nói, được nàng đánh giá như vậy, Hoa Dạ Ngữ cũng nở nụ cười.
Nàng quả thực không thích tùy tiện buông tha, nhưng điều kiện trước tiên ít nhất là có hi vọng.
Nhưng bây giờ, tình hình của Phó Bạch Chỉ, thân thể này vô lực, tất cả mọi thứ cũng làm cho nàng tuyệt vọng, nàng cũng mệt mỏi.
"Nói chung, ngươi có gì cần hỗ trợ, cứ việc tìm ta, về phần chuyện của ngươi và Phó Bạch Chỉ, ta cũng sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp.
Không bằng ngươi có thể cùng nàng thân thiết quấn quít một phen, nói không chừng sẽ có hiệu quả, ngươi..." Liễu Tĩnh Mạt hiển nhiên còn chưa bỏ qua chủ đề vừa rồi, thấy nàng lại nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Hoa Dạ Ngữ hơi hơi phiếm hồng, nhẹ nhàng kéo tay áo Liễu Tĩnh Mạt.
"Tĩnh Mạt, biện pháp này, tuyệt đối không thể thực hiện được, ta đã sớm thử qua."
"Cho nên, sau khi nàng không có thất tình lục dục, đối với thân thể của ngươi cũng không có phản ứng nữa?"
"Ân."
Mặc dù là sự thực, nhưng hôm nay bị Liễu Tĩnh Mạt nói ra, còn làm cho Hoa Dạ Ngữ nghĩ không được tự nhiên, ngực lại có thêm chút buồn vô cớ.
Đã nhiều ngày, nàng nhìn Phó Bạch Chỉ nỗ lực mô phỏng theo giọng điệu và dáng dấp trước kia, mỗi ngày đều ôm mình cùng nhau ngủ.
Phó Bạch Chỉ càng nỗ lực, ngực Hoa Dạ Ngữ lại càng đau.
Nàng không muốn thấy Phó Bạch Chỉ miễn cưỡng chính nàng như vậy, rồi lại luyến tiếc một chút vuốt ve an ủi cuối cùng này.
Nàng cũng thử qua muốn cùng Phó Bạch Chỉ làm chuyện thân mật ấy, nhưng mỗi khi dây dưa, thấy nét mặt Phó Bạch Chỉ lạnh tanh, thấy nàng nỗ lực muốn chiều ý mình, rồi lại chống cự mình đụng chạm.
Tâm vốn có vết rách bể nát từng chút, khiến cho cơ thể cũng lạnh lẽo đau đớn.
Hoa Dạ Ngữ chỉ có thể đưa tay ôm chặt người Phó Bạch Chỉ, tiếp nhận sự xâm lấn của nàng, khổ sở run rẩy, vô lực nỡ rộ.
"Nếu là như vậy, ta chỗ này có chút thuốc trợ hứng, không thì ngươi cầm đi thử một chút?"
"Tĩnh Mạt, này...!Tuyệt đối không được, hiện tại a chỉ võ công cao cường, thuốc thông thường sợ là không làm gì được.
Nếu trước đây thì có thể, bây giờ, ta không có cách nào nắm bắt nàng." Hoa Dạ Ngữ nói, con ngươi đen ẩn tàng vài phần ủy khuất.
Thấy nàng như vậy, Liễu Tĩnh Mạt cũng thở dài theo.
"A cửu, hôm nay ngươi đánh không lại nàng cũng không đè được nàng, tình trạng yếu thế này thật là như thế nào cho phải.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...