(Xuân phong đắc ý (春風得意) chỉ sự đỗ đạt, đường làm quan rộng mở, thăng quan tiến chức thuận lợi)
Trần Mặc Bạch chỉ cười rồi kéo cô lên nhà.
“Ăn cơm xong anh sẽ đi thăm ngài Hall với em, em đến nghe xem ý kiến ông ấy thế nào nhé.”
Ngồi vào bàn ăn, hiếm khi Thẩm Khê không thiết tha gì với chuyện ăn uống, cô chỉ máy móc nhét cơm vào miệng.
Trần Mặc Bạch nhịn không được mà gõ gõ mặt bàn: “Em chẳng thưởng thức hương vị của những món anh làm chút nào cả, anh sẽ buồn lắm đấy.”
“À? Vâng.” Thẩm Khê lại thở dài một hơi.
“Thật ra, anh thấy việc ngài Hall đề cử em làm kỹ sư trưởng là một quyết định đúng đắn mà.” Trần Mặc Bạch cười nói.
“Tại sao?”
“Ví dụ như khi các bộ phận khác nhau sinh ra tranh chấp thì nhất định em sẽ tìm ra cách giải quyết khách quan nhất, tuy rằng trong quá trình nói chuyện em sẽ khiến người khác tức chết, nhưng họ sẽ bị thuyết phục bởi nhận định của em.”
“Thật ư?”
“Nếu không tin thì đừng hỏi anh nữa.” Trần Mặc Bạch cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Khi Trần Mặc Bạch và Thẩm Khê đến phòng bệnh của ngài Hall, họ nghe thấy giọng nói không hài lòng của y tá.
“Tôi đã nói rất nhiều lần rằng ông phải giảm bớt lượng đường nạp vào cơ thể rồi cơ mà, thế mà ông vẫn nằm trên giường ăn kẹo que!”
“Tôi chỉ ăn một cái thôi mà… Bình thường tôi phải ăn đến hai, ba cái lận, như thế này là đã giảm lượng đường rồi còn gì!” Khó có khi nghe được giọng nói oan ức của ngài Hall.
Lúc Trần Mặc Bạch kéo Thẩm Khê vào phòng bệnh thì đôi mắt của ngài Hall liền sáng lên.
“Ồ, Alice bé nhỏ, cháu đến rồi à! Có mang quà đến thăm chú không?”
“Không có.” Thẩm Khê trả lời.
“Không có quà? Thế cháu còn tới làm gì?” Hall ghét bỏ nhìn hai người họ.
“Vậy ngài muốn quà gì? Kẹo que ư? Chúng tôi vừa nghe rất rõ chú không thể ăn kẹo.” Trần Mặc Bạch cười nói.
Hall phẩy tay: “Anh là một đứa trẻ hư nên tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.
Alice, đến thăm chú mà trông cháu đáng thương quá, là đám lão già kia bắt nạt cháu sao?”
Thẩm Khê lắc lắc đầu, cô đi đến rồi ngồi xuống cạnh giường của ông: “Họ muốn cháu làm kỹ sư trưởng.”
“Ồ, như vậy không phải là chuyện tốt ư?”
“Tại sao ạ? Cháu hoàn toàn không biết phải làm kỹ sư trưởng thế nào.”
“Cháu à, trước mặt chú thì cháu là một đứa bé, ở trước mặt Thẩm Xuyên cháu cũng là một đứa bé, thậm chí trước mặt Marcus cháu cũng có thể mãi mãi làm một đứa bé.
Nhưng thế giới này sẽ không coi cháu là một đứa bé mãi, cháu phải trưởng thành.” Hall vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Khê.
“Cháu cho là đúng thì nó đúng, cho là sai là nó sai.
Nếu cháu thấy cần phải sửa thứ gì thì cứ ưỡn ngực, lớn tiếng nói lý do cho mọi người biết.
Chỉ cần “lý do” kia hợp lý thì sẽ không ai có thể phản bác được suy nghĩ của cháu.
Ngược lại, nếu ý tưởng của những người khác phù hợp hơn của cháu thì cháu hãy tiếp thu và dung hợp nó.
Có thể việc trở thành kỹ sư trưởng rất phức tạp nếu cháu luôn muốn cân bằng các mối quan hệ khác nhau thay vì dựa trên sự thật.
Nhưng nó cũng có thể rất đơn giản.
Nếu người đó là cháu thì cháu hãy luôn tuân theo những nguyên tắc chứ không phải thứ gọi là sự cân bằng.” Hall nâng tay ôm Thẩm Khê một cái.
Thẩm Khê nghe hiểu lời nói của ông, nhưng cô biết rằng rất khó để có thể làm được điều ấy.
“Chú còn có thể trở về không?”
“Ha ha! Thật ra nếu cháu có thể lớn lên, đảm đương được mọi việc thì chú sẽ được nghỉ hưu rồi.
Chú sẽ làm một cố vấn nhàn nhã, khi mọi người cần chú, chú sẽ xuất hiện.
Khi mọi người đều làm việc thuận lợi thì chú có thể làm một người đàn ông bình thường rồi.”
Mũi Thẩm Khê có chút chua xót khi nghe câu nói nửa đùa nửa thật này.
Trên đường trở về, Thẩm Khê vẫn cúi đầu, không biết cô đang suy ngẫm điều gì.
Bỗng nhiên trên mặt có chút ấm áp, Thẩm Khê nghiêng mặt sang mới biết rằng Trần Mặc Bạch vừa hôn cô.
“Em đang nghĩ gì thế?”
“Em… em nghĩ rằng thứ gì rồi cũng sẽ bị thời gian đánh bại.
Thời gian sẽ làm vơi đi ký ức của mọi người về anh trai em và Hunt, thời gian sẽ khiến chú Hall già đi và nghỉ hưu.
Thời gian muốn em trưởng thành, em không thể cứ mãi trốn sau lưng anh trai hay là anh, để hai người giải quyết mọi chuyện cho em.”
“Em thuộc kiểu người trưởng thành muộn, đừng quá vội vàng.”
Thẩm Khê không nhịn được cười khi nghe thấy lời này của Trần Mặc Bạch.
“Còn thấy áp lực nặng nề không?”
“Còn.”
“Ừm… lần này anh không biết phải chia sẻ với em thế nào.”
“Không sao đâu anh.
Trước đây em thấy nặng nề vì sợ mọi người không tin tưởng em, giờ em thấy nặng nề vì có quá nhiều người tin em.”
Trần Mặc Bạch vươn tay xoa xoa đỉnh đầu của cô.
Để đảm bảo công tác R&D tiếp tục được hoạt động, Marcus đã thuyết phục các cổ đông đồng ý để Thẩm Khê tạm thời thay thế vị trí của ngài Hall.
Họ tạm đồng ý rồi suy xét liệu có phải tìm một người quyết đoán và nổi tiếng để thay thế ngài Hall trong tình huống sức khỏe của ông chưa kịp hồi phục hay không.
Đội đua không đưa ra thông cáo báo chí cụ thể về chuyện này nhưng hầu như tất cả mọi người trong ngành đều biết.
Audrey Wilson tỏ ra bi quan với hoạt động R&D của đội Marcus: Một người trẻ tuổi lại dẫn đầu một đội quân, đây là trò chơi ư?
Khi Schmidt được phỏng vấn, ông ta nói thẳng: “Tôi cho rằng đội Marcus làm vậy chẳng khác nào đang hủy hoại hoạt động R&D của họ.
Nếu các kỹ sư Trung Quốc có năng lực thì họ đã sớm có một đội đua F1 của riêng mình rồi, chứ không phải vẫn luôn bắt chước người khác và không bao giờ có thể vượt qua.”
Tuy rằng ngôn từ của ông ta khá cực đoan nhưng nó lại được rất nhiều kỹ sư đồng ý.
Công kích của họ dành cho Thẩm Khê chủ yếu tập trung vào tuổi tác, danh tiếng của cô.
Họ còn cho rằng một kỹ sư đến từ Trung Quốc không thể đảm đương nổi chức vụ kỹ sư trưởng, bởi Trung Quốc có rất ít thành tựu trong lĩnh vực này, họ vẫn luôn bị các nước Âu Mỹ bỏ lại phía sau.
Ngay cả Duệ Phong- một trong những cổ đông của Marcus cũng bị dư luận đẩy lên hàng đầu.
Chuyện này đã khiến đội Marcus mất đi một ít tài trợ, điều này khiến đội R&D lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
“Đừng để Thẩm Khê nghe thấy những tin này.” Marcus mệt mỏi nói với Amanda.
“Tôi biết, cô ấy vẫn luôn tập trung vào những thứ mình nên làm.” Amanda cắn môi, ngồi xuống bên cạnh Marcus: “Đó đều là chiến lược quan hệ công chúng của Schmidt đúng không? Ông ta biết quy mô của đội ta thuộc hạng trung, tài trợ rất quan trọng với đội.
Schmidt mượn sức của Audrey Wilson để châm ngòi thổi gió, thật chẳng phong độ chút nào.
Nhưng… tiến sĩ Thẩm đã ở Mỹ rất nhiều năm, sao có thể dùng quốc tịch để phân chia cấp bậc năng lực của kỹ sư chứ?”
“Schmidt vốn là một thương nhân, phong độ của ông ta đã sớm bị đồng tiền lấn át rồi.” Marcus cười khẽ “Còn những người khác thì sao? Tôi thực sự không muốn nhìn thấy cảnh có người vì không phục Thẩm Khê mà bị đội đua khác đào đi đâu.
Manning muốn đào Thẩm Khê đi, thất bại.
Schmidt muốn đào Elvin đi cũng bị từ chối nốt, họ sẽ không dừng tay đâu.”
“Đừng đánh giá thấp đội R&D, tiền không thể mua được chúng tôi đâu.” Amanda trả lời đầy khẳng định.
“Haiz… nếu thật sự không được, tôi sẽ bán nội tạng của mình… để gom tiền cho mọi người.”
“Ha ha, thôi bỏ đi.
Dù ông có bán hết nội tạng thì cũng không đủ tiền để mua một cái vô lăng.” Amanda nhún vai đầy lạnh lùng.
Marcus há miệng nhưng không thể nói thành lời.
Lúc này, Trần Mặc Bạch lại nhận được một cuộc gọi của Schmidt.
“Anh Trần, hình như đội Marcus đã xảy ra một số vấn đề về nguồn tài chính đúng không? Tôi sợ rằng mùa giải sau anh sẽ không có xe để đua.”
“À, ông yên tâm, chúng tôi không thiếu tiền.
Ông có thể công kích Thẩm Khê vì cô ấy còn quá trẻ, cũng có thể công kích vì cô ấy không biết cách phải giao tiếp với giới truyền thông, nhưng đừng dùng cụm “kỹ sư đến từ Trung Quốc” để công kích cô ấy.”
“Cái gì?”
“Người Trung Quốc rất có tiền và tài năng.” Trần Mặc Bạch cười cười.
Cùng lúc đó Marcus đang nghe kế toán viên dự báo chi phí, tình hình không mấy khả quan khiến tâm trạng của ông trở nên nặng nề.
Điều khiến Marcus càng khó chịu hơn chính là lúc ông vừa ra khỏi ngân hàng thì lại chạm phải Schmidt đang gọi điện thoại cho ai đó.
Người kia cực kỳ rạng rỡ, lúc thấy Marcus liền dừng bước chân.
“A, Marcus, tôi nghe nói cổ đông không tin tưởng ông lắm… Có phải vì chuyện tài chính không? Hôm nay tóc của ông trông ít hơn trước rất nhiều.” Giọng điệu của Schmidt đầy vẻ quan tâm.
Marcus thật sự rất muốn ném điện thoại vào mặt Schmidt, rõ ràng tên khốn này đang ăn nói lung tung!
“Schmidt, ông vẫn nên quan tâm đến đường chân tóc của mình thì hơn.
Tôi nghĩ mùa giải sau xe đua của đội tôi sẽ không có vấn đề gì hết, nhưng đầu ông có còn tóc hay không thì tôi không biết!”
“Được rồi Marcus.
Tôi hiểu ông đang trong trạng thái dễ cáu kỉnh và hậm hực, thực ra muốn thừa nhận đã đến lúc mình nên buông tay cũng cần rất nhiều dũng khí.”
Marcus tức giận đến mức nổi hết gân xanh nhưng ông vẫn nắm chặt tay nhịn xuống.
Chúa ơi! Liệu ông có thể đấm cái tên tự cao tự đại này một trận không?
Đúng lúc này giám đốc quan hệ công chúng của đội đua đi cùng Marcus vẫn luôn đang nghe điện thoại vội vọt tới bên cạnh ông: “Ngài Marcus, có tin vui!”
“Tin gì vậy?”
“Có người… có người tài trợ cho đội đua của chúng ta!” Giám đốc quan hệ công chúng giơ ba ngón tay với Marcus.
“Ba triệu?” Marcus hỏi.
Schmidt nở nụ cười: “Ba triệu thì làm được gì chứ?”
Giám đốc quan hệ công chúng lắc lắc đầu: “Là ba mươi triệu đô la Mỹ.”
(30 triệu đô la Mỹ ≈ 682 tỷ VNĐ)
“Ai… ai hào phóng vậy?” Marcus trợn tròn đôi mắt.
Schmidt cũng ngây người.
“Là một doanh nhân Hoa kiều! Anh ta cũng tốt nghiệp đại học MIT! Số tiền này được tài trợ bởi mười doanh nhân Hoa kiều có mối quan hệ hợp tác với anh ấy.
Phát biểu của Schmidt được rất nhiều người quan tâm trên diễn của đàn du học sinh Trung Quốc.
Tôi nghe nói còn có mạng xã hội khác chia sẻ phát ngôn của Schmidt, điều này đã khiến rất nhiều kỹ sư người Hoa đang làm việc ở Mỹ tức giận.
Vị này cũng từng là một kỹ sư động cơ, anh ấy nói mình nên làm điều gì đó cho bạn học cùng trường.
Yêu cầu duy nhất của anh ấy chính là toàn bộ số tiền tài trợ của họ phải được sử dụng cho hoạt động R&D.
Anh ấy nói nhất định phải khiến những người từng phát ngôn bừa bãi nhìn họ bằng đôi mắt khác!”
Marcus ngừng một chút, kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông.
Ông thẳng lưng, trái tim như một quả bóng được thổi đến căng phồng.
“Ngại quá, khiến ông phải thất vọng rồi.”
“Nếu muốn có một chiếc xe tốt thì ba mươi triệu đô vẫn chưa đủ.” Schmidt cười, nhún vai “Nhưng đó cũng là một loại an ủi.”
Giám đốc quan hệ công chúng của đội Marcus lập tức nói: “Không… không chỉ dừng lại ở đó, có một vài công ty bất động sản và kinh doanh đồ thể thao đã gọi điện để hỏi chúng tôi về việc tài trợ.”
“Cái gì?” Những chuyện này đều xảy đến quá đột ngột.
“Ông đang thổi phồng mọi thứ ư?” Schmidt dùng ánh mắt đầy hoài nghi để nhìn Marcus.
Marcus còn chưa kịp mở miệng, giám đốc quan hệ công chúng đã lớn tiếng nói: “Ngài Schmidt, ông còn không hiểu ư? Elvin là tuyển thủ người Trung Quốc đầu tiên giành được điểm,còn tiến sĩ Thẩm là kỹ sư đầu tiên đảm nhiệm chức vụ kỹ sư trưởng.
Tài trợ cho chúng tôi là cách tốt nhất để tuyên truyền hình ảnh của các công ty đó!”
“Vậy nên… chúng ta… chúng ta rất có tiền đúng không?” Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến Marcus vẫn chưa thể tin được vào mắt mình.
“Đúng vậy, chúng ta rất có tiền! Tuy rằng chưa nhiều bằng đội của Schmidt nhưng chúng ta đã có đủ tiền để tiếp tục hoạt động R&D!”
Marcus ôm cổ giám đốc quan hệ công chúng, ban đầu ông cho rằng mình ủng hộ Thẩm Khê là một bước đi nguy hiểm, không ngờ đó lại là một nước cờ cực kỳ tuyệt vời.
“Schmidt… tôi yêu ông quá! Cảm ơn ông đã giúp những công ty Trung Quốc đó biết đến đội đua của tôi! Tôi vô cùng biết ơn ông!”
Lần này đổi sang Marcus mặt mày hớn hở, còn biểu cảm của Schmidt chẳng khác nào vừa ăn phải một quả trứng hỏng, nuốt hết vào miệng rồi mới phát hiện ra nó bị thối.
Tối hôm đó, Trần Mặc Bạch gọi điện cho Trần Mặc Phỉ.
“Cảm ơn chị.”
“Cảm ơn chị làm gì? Chị cũng không giúp được gì nhiều, chỉ gọi vài cuộc điện thoại, nhân tiện làm quan hệ công chúng một chút thôi.”
“Đúng vậy, suýt chút nữa thì Schmidt đã bị nước bọt của người Trung Quốc dìm chết trên Weibo.”
“Hình như ông ta đã xin lỗi, giải thích rằng mình không hề nhằm vào các kỹ sư của Trung Quốc, ông ta chỉ đơn giản cảm thấy rằng tuổi đời của Thẩm Khê còn quá trẻ, lý lịch quá thấp mà thôi.”
“Nhưng càng bôi càng đen, những lời nói thiếu suy nghĩ ấy đã thể hiện nội tâm của chính họ.
Họ từng muốn đào Thẩm Khê đi, nhưng giờ lại công kích cô ấy chỉ vì Thẩm Khê vẫn còn quá trẻ, không có lý lịch, thật là mỉa mai.”
“Cái gì? Sao em không nói sớm? Nếu em nói sớm hơn thì chị đã có thể triệt để bôi đen ông ta.” Trần Mặc Phỉ nhướn mày, bỗng nhiên chị cảm thấy chiến lược truyền thông của mình vẫn chưa đủ mạnh.
“Như thế là đủ rồi, cảm ơn chị.”
“Hiện tại có vô số cặp mắt đang nhìn mấy đứa.
Tất cả đều chờ mong hai người có thể làm lên lịch sử.
Loại kỳ vọng ấy chính là một gánh nặng, chị mong rằng nó có thể trở thành động lực của em và Thẩm Khê.”
“Chị không định nói mấy lời sến sẩm quê mùa ư?”
“Cái gì sến sẩm quê mùa?”
“Đại loại như không chỉ có mỗi em và Thẩm Khê, sau lưng bọn em là cả một dân tộc ấy.”
Trần Mặc Phỉ nở nụ cười: “Mấy lời đó thích hợp với tư bản chính trực bọn chị hơn, nó không hợp với em đâu.”
Hôm sau, truyền thông công bố công ty ô tô Duệ Phong sẽ tăng tài trợ cho đội Marcus và xem xét đến chuyện tiến hành hợp tác kỹ thuật giữa hai bên.
Trong khoảng thời gian ngắn, đội Marcus nhận được rất nhiều sự quan tâm.
Dù vậy, Schmidt vẫn khéo léo bày tỏ trên Twitter rằng ngay cả khi đội Marcus có thể nâng cấp động cơ F1 vào cuối mùa giải này thì chưa chắc họ đã có thời gian để lắp ráp và thử nghiệm.
Quan điểm này được hầu hết mọi người trong ngành đồng ý.
Thậm chí Audrey Wilson còn thẳng thừng bày tỏ trong bài báo của mình rằng sự nổi tiếng trong khoảng thời gian gần đây của đội Marcus chỉ là sự lăng xê của một số doanh nhân Trung Quốc, giống như một chiêu trò quảng cáo để thu hút sự chú ý của thị trường Âu Mỹ mà thôi.
Marcus nhìn những tin này rồi bày tỏ sự đau khổ với giám đốc quan hệ công chúng.
“Nếu tên khốn Schmidt kia không gây chuyện thì ông ta sẽ chết hay là bị hói đầu chắc?”
Giám đốc quan hệ công chúng chỉ có thể an ủi: “Đường chân tóc của ông ta ngày càng ít, sắp hói rồi.”
Mà Thẩm Khê và đội kỹ sư vẫn tiếp tục hoạt động R&D bất kể ngày đêm.
Nhóm kỹ sư thiết kế động cơ F1 đều rơi vào tình trạng thắt nút cổ chai.
Để đuổi kịp đối thủ, họ đã nâng cấp công suất của động cơ, dẫn đến việc thể tích của nó lớn hơn.
Làm thế nào để nhét nó vào xe đua nhưng vẫn có thể bảo vệ được bộ phận tản nhiệt đã trở thành một bài toán khó của đội.
Điều này cũng khiến Thẩm Khê cảm thấy áp lực nặng nề.
Tối đó, khi Trần Mặc Bạch đến đón Thẩm Khê về nhà, cô vẫn cúi đầu bước ra ngoài, coi Trần Mặc Bạch như không hề tồn tại mà đi ra đường lớn.
“Tiểu Khê…” Trần Mặc Bạch mở to đôi mắt, cất chìa khóa trong tay vào túi quần rồi đuổi theo cô.
Đèn xanh chuyển thành đỏ nhưng hiển nhiên Thẩm Khê không ý thức được điều ấy, vừa định bước đi thì Trần Mặc Bạch đã giữ lấy vai cô, dòng xe sượt qua hai người họ.
Trần Mặc Bạch thở ra một hơi nhưng anh không hề tức giận, anh nghiêng mặt nhìn Thẩm Khê, lông mày cô nhíu lại, dường như đang tập trung suy nghĩ điều gì đó.
Trần Mặc Bạch không quở trách Thẩm Khê, anh tiếp tục tiến về phía trước với cô.
Mỗi khi cô không biết mình đã tới ngã tư đường thì anh sẽ vươn tay ôm lấy vai cô.
Trần Mặc Bạch nắm lấy bàn tay của Thẩm Khê giống như một đôi tình nhân bình thường đang dạo bước.
Mỗi khi Thẩm Khê chuẩn bị đâm vào người đi bộ hay là đèn đường anh đều kéo cô lại, Thẩm Khê sẽ tự giác đổi hướng đi, khiến Trần Mặc Bạch chỉ có thể mím môi cười.
Đi gần một giờ, khi Thẩm Khê chuẩn bị đi đến một giao lộ thì cô nghe thấy tiếng “rắc”, suýt chút nữa thì cô đã bị trẹo chân, may mà Trần Mặc Bạch đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt mà ôm lấy eo của cô.
“Ah…” Cuối cùng Thẩm Khê cũng hồi phục tinh thần, thì ra gót giày của cô bị gãy.
Nhìn xung quanh một hồi Thẩm Khê mới phát hiện không biết họ đã đi đến đâu, rõ ràng cô vừa mới rời khỏi văn phòng để ra ga tàu bắt xe với Trần Mặc Bạch mà.
“Tại… tại sao em lại đến được đây?” Thẩm Khê hỏi Trần Mặc Bạch đứng bên cạnh.
Anh chỉ nở một nụ cười: “Linh hồn kéo em đến đây đó.”
“Ơ… em đang suy nghĩ vài thứ… Anh có thể nhắc em mà!”
Sao lại đi đến tận đây chứ!
Thẩm Khê dùng ánh mắt “Anh lại đang đùa em đấy à” để nhìn anh.
“Nếu đại não của em chưa muốn dừng lại thì đương nhiên anh sẽ không quấy rầy em.” Anh tựa vào ngọn đèn đường rồi nghiêng đầu nhìn cô “Hơn nữa anh cũng rất tò mò, không biết cuối cùng em có thể chạy đến đâu.”
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng dường như không khí đã trở nên ấm áp hơn.
“Nếu em vẫn vậy mãi thì chẳng lẽ anh định cứ luôn đi bên em ư?”
“Sao lại không? Em hãy cứ nghĩ những chuyện quan trọng còn anh sẽ đến để bảo vệ em.” Trần Mặc Bạch vẫn mỉm cười, dường như dù cô có làm bao nhiêu chuyện ngớ ngẩn thì anh cũng sẽ không bao giờ tức giận.
“Ôi… tiếc quá…” Thẩm Khê cúi đầu nhìn đôi giày của mình.
“Đây là đôi giày hôm trước em đi mua với Amanda đúng không? Thường ngày em hay đi giày bình thường và giày thể thao mà, sao đột nhiên lại nghĩ đến việc mua giày cao gót thế? May mà đôi này không cao, không thì nó sẽ làm tổn thương mắt cá chân của em đó.”
“Bởi vì anh rất cao, em phải độn lên một chút thì mới có thể gần anh hơn.”
“Gần anh hơn? Chiều cao không bao giờ là khoảng cách.” Trần Mặc Bạch cười nói.
“Nhưng khi hôn thì có khoảng cách mà!”
Trần Mặc Bạch khựng lại: “Em vừa nói gì cơ?”
“Lúc hôn môi có khoảng cách đó! Bạn gái của người khác muốn hôn bạn trai thì chỉ cần kiễng chân là có thể hôn được rồi, nhưng mà em…” Thẩm Khê ngẩng đầu, khua tay múa chân một chút mà vẫn còn cách cằm của Trần Mặc Bạch một khoảng: “Bỗng nhiên muốn hôn anh một chút cũng không được.”
“…Em đang nghiêm túc đúng không?” Trần Mặc Bạch có cảm giác như mình vừa nghe lầm.
“Ơ, thật mà.”
Trần Mặc Bạch che mặt cúi đầu, bả vai anh khẽ run.
Thẩm Khê nhăn mày: “Anh sao thế?”
“Tiểu Khê, giày cao gót rất nguy hiểm.
Sau này em đừng đi nữa.”
“Em biết chứ, nó không tốt cho đầu gối, đã thế còn dễ làm chân bị tổn thương.”
“Ừ, còn có thể giẫm lên chân anh nữa.
Đây mới là điều nguy hiểm nhất, em có hiểu không?”
“Được rồi, sau này em sẽ không đi nữa.” Thẩm Khê lộ vẻ tiếc nuối.
“Còn khoảng cách vật lý giữa đôi ta thì…” Trần Mặc Bạch nhấn mạnh từ “khoảng cách vật lý”, ý rằng hai người không có khoảng cách về mặt tư tưởng “Có rất nhiều cách để rút ngắn nó lại.”
Trần Mặc Bạch đi tới trước mặt Thẩm Khê, anh dùng một tay ôm cô lên.
Vừa rồi Thẩm Khê còn phải ngẩng đầu nhìn anh, bỗng dưng bây giờ được nhìn thẳng khiến cô có thể thấy rõ ý cười trong mắt anh, thấy được những vì sao sáng ngời không rõ tên trong đôi mắt ấy.
Anh đặt lên môi cô một nụ hôn, sự bất ngờ không kịp phòng bị ấy khiến trái tim cô đập điên cuồng.
Đầu lưỡi của Trần Mặc Bạch quét qua, cô vốn đã rất quen thuộc với sức mạnh của anh nhưng lúc này máu trong người Thẩm Khê đều dồn hết đến những dây thần kinh được anh chạm vào.
Tay còn lại của Trần Mặc Bạch vốn đang nhẹ nhàng giữ lấy gáy cô nhưng càng lúc anh càng dùng sức ấn cô về phía mình.
Thẩm Khê vụng về muốn đáp lại anh nhưng khi cô nhẹ nhàng hôn lại, Trần Mặc Bạch sẽ càng thêm dùng sức, như thể muốn nuốt chửng và phá hủy cô.
Mãi cho đến khi cô sắp không thở nổi nữa Trần Mặc Bạch mới lui ra, anh nhẹ nhàng cắn môi dưới của Thẩm Khê.
Đôi lời muốn nói: Mình và bạn beta ngồi thổn thức cả tối về cái cách mà Trần Mặc Bạch quan tâm chăm sóc người yêu của anh ta ~(˘▾˘~).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...