Thẩm Khê biết bây giờ Trần Mặc Bạch đang khống chế được khoảng cách theo sau có hiệu quả nhất, họ bắt đầu tiến vào khu vực tốc độ cao.
Đôi mắt Thẩm Khê càng ngày càng lạnh, nắm tay cô siết chặt lại, cằm hơi giương lên.
Tiếng động cơ vù vù như một cái cưa xẹt qua trái tim cô.
“Nhanh hơn.”
Marcus liếc nhìn Thẩm Khê, đột nhiên ông có cảm giác như thể cô đã biến thành một con người khác.
Họ bắt đầu tiến vào khúc cua nối liền với đoạn đường thẳng tốc độ cao, Marcus chợt hiểu được ý của Thẩm Khê, ông cúi người nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trần Mặc Bạch giữ khoảng cách ba thân xe, nhờ chân không mà anh nhanh hơn Carmen.
Đây chính là hiệu quả sau khi Thẩm Khê tiến hành nâng cấp động cơ F1.
Trong tình huống này, một chút cải tiến cũng có thể đem lại những lợi thế cực kỳ quan trọng cho Trần Mặc Bạch.
Liệu Trần Mặc Bạch có thể nắm chắc được khoảnh khắc ấy, hay sẽ bị Carmen phòng thủ đây?
Sau khi Trần Mặc Bạch rút ngắn khoảng cách giữa anh và Carmen xuống còn nửa thân xe, anh chuyển vào làn trong, khả năng kiểm soát của Trần Mặc Bạch rất chính xác, anh không để mặt đất tạo áp lực quá lớn lên lốp xe, lưu loát vượt qua Carmen.
Lúc ấy Carmen vô cùng ngạc nhiên, cậu ta không ngờ khoảnh khắc ngắn ngủi mình gặp phải lực cản nên không thể tăng tốc lại bị Trần Mặc Bạch nắm được.
Fan hâm mộ của Carmen tại hiện trường đều thốt ra những thanh âm đầy tiếc nuối.
Hách Dương và Lâm Na đang xem trận đấu trên tivi cùng vỗ tay khen ngợi.
“Bố cậu đúng là bố cậu, ba tháng không đua xe rồi nhưng cậu vẫn là bố của cậu!” Hách Dương đắc ý nhìn đặc tả màn đua xe của Trần Mặc Bạch trên tivi.
(Bố cậu đúng là bố cậu (你爸爸就是你爸爸) Đây là một ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, vì có nhiều kinh nghiệm hơn nên những người bố sẽ giỏi hơn con cái của họ.
Ý trong câu này tức là Hách Dương đang khen Trần Mặc Bạch giỏi hơn Carmen)
“Chẳng phải ông nội anh sẽ mãi mãi là ông nội của anh sao?”
(Ông nội anh sẽ mãi mãi là ông nội của anh (你爷爷永远是你爷爷) na ná câu Gừng càng già càng cay)
“Ừ ha! Đúng rồi đó!”
Lúc này, mục tiêu của Trần Mặc Bạch chính là Winston ở trước mặt anh.
Hai người họ bắt đầu khai hỏa ở các khúc cua.
Thẩm Khê có thể cảm giác được tâm trạng lúc này của Trần Mặc Bạch, dù anh đang cực kỳ căng thẳng nhưng cũng rất vui sướng.
Trần Mặc Bạch bắt đầu phanh xe vào cua để bắt kịp Winston, đây là một màn vượt lên đầy kỹ thuật, dường như ai cũng đã quên việc phải hít thở.
Nhưng Winston lại phòng thủ cực kỳ hoàn mỹ, Trần Mặc Bạch vào cua còn Winston vẫn tiếp tục lao về phía trước.
Màn đọ sức vừa rồi chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt nhưng cũng đủ khiến cho khán giả cảm thán không ngớt.
Hai chiếc xe lần lượt xuất hiện khiến mọi người đều kinh sợ.
“Đây chính là điểm nổi bật của F1!” Bình luận viên cảm thán.
Nhưng màn cạnh tranh ấy diễn ra chưa đến ba vòng thì Carmen- người vừa vào pit lần thứ hai đoạt lại ưu thế của mình, cậu ta vượt qua Trần Mặc Bạch ở một góc cua rồi bắt kịp Winston.
“Nhanh lên! Elvin vào pit lần thứ ba!”
Nhóm kỹ sư điên cuồng thao tác, sau khi ra pit, tốc độ của Trần Mặc Bạch hoàn toàn có thể sánh ngang với Winton và Carmen.
“Khả năng làm việc nhóm của đội Marcus thật sự rất ấn tượng.”
Số vòng đua còn lại không còn nhiều nữa, Winston lại thể hiện bản lĩnh thần xe, anh ta vào cua cực kỳ hoàn mỹ, điều đó khiến Carmen gần như mất bình tĩnh.
Mà theo sau Carmen không xa chính là Trần Mặc Bạch.
“Đối với Carmen mà nói thì điều này chẳng khác nào áp lực gấp đôi! Bị Winston vượt mặt khi lái xe công nghệ đen đã buồn bực lắm rồi nhưng nếu còn bị Elvin Trần vượt qua thì thật khó chịu!” Bình luận viên cực kỳ hưng phấn.
Nhưng độ bám đất của lốp xe Carmen lớn hơn Trần Mặc Bạch rất nhiều, anh phát huy tính năng của xe đua, dùng tốc độ nhanh nhất và bán kính đường đi nhỏ nhất, hai chiếc xe đua cạnh tranh với nhau rất khốc liệt, nhưng cuối cùng Trần Mặc Bạch vẫn ra cua chậm hơn Carmen một chút.
Sau khi cán đích, Trần Mặc Bạch xếp thứ ba với cách biệt 0.5 giây.
Sau khi điều khiển xe trở về, Carmen nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh rồi cúi đầu dưới vòi nước.
Không lâu sau, những người ở bên ngoài nghe thấy những tiếng bốp bốp truyền ra từ bên trong.
“Cậu ta sao thế? Có phải vì thua Winston không?”
“Nếu tính năng của xe đua kém hơn một chút thì chưa chắc cậu ta đã có thể thắng được Elvin Trần.” Schmidt- giám đốc đội đua lạnh lùng nói.
Sau trận đấu, Trần Mặc Bạch và Winston ăn ý đụng mũ bảo hiểm rồi nhìn nhau cười.
“Thắng ly kỳ đấy.” Trần Mặc Bạch nói.
“Anh thua cũng rất sát sao.”
“Vậy ư? Tôi chưa từng nghĩ rằng đứng thứ ba là thua cuộc.” Trần Mặc Bạch cong môi.
Nên biết rằng họ đã cách những đội đua khác rất xa.
Mặc dù Carmen đã vượt qua Trần Mặc Bạch để giành lấy vị trí thứ hai trong chặng đua này nhưng các trang web lớn đều bàn tán về màn đọ sức giữa Trần Mặc Bạch và Winston.
Các diễn đàn lớn và giới truyền thông đều nhất trí cho rằng cả kỹ thuật điều khiển và khả năng phát huy tính năng xe đua của Trần Mặc Bạch đều hơn hẳn Carmen.
Trong chặng đua này, Caspian không thành công vượt qua Duchovny ở vòng đua cuối cùng nên xếp thứ năm.
“Dù sao thì kết quả của lần trở lại này vô cùng tuyệt vời!” Marcus định ôm lấy Trần Mặc Bạch mà hôn điên cuồng nhưng anh đã tránh được.
Anh vô thức tìm kiếm Thẩm Khê trong đội, phát hiện cô đang cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trần Mặc Bạch đến trước mặt Thẩm Khê, anh quỳ một chân xuống, nhìn biểu cảm của cô từ dưới lên rồi chạm một ngón tay lên ấn đường cô.
“Em đang nghĩ gì thế?”
“Em đang nghĩ… nếu tính năng xe đua của chúng ta tốt hơn một chút thì anh đã có thể vượt qua Carmen ở khúc cua đó rồi.”
Trần Mặc Bạch nở nụ cười, trực tiếp ngồi xổm xuống, anh đưa tay vén mái của Thẩm Khê rồi nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng nói: “Không cần phải vội đâu em.
Nếu tính năng xe đua che lấp hoàn toàn kỹ thuật đua xe hoa lệ của anh dẫn đến không còn ai thưởng thức nó nữa thì anh sẽ rất cô đơn.”
Thẩm Khê sửng sốt: “Kỹ thuật đua xe hoa lệ… là cái quỷ gì vậy!”
“Anh đang tự luyến đó.” Trần Mặc Bạch cười rồi cắn nhẹ chóp mũi cô.
“A!” Thẩm Khê lập tức che mũi của mình lại.
Những người khác đều nhìn sang, họ không nhịn được mà cười ra tiếng.
Caspian ôm lấy đầu mình: “Tôi thật sự không thể chịu nổi nữa! Lượng đường trong máu sắp bùng nổ luôn rồi!”
Sau khi kết thúc trận đua, họ trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Trần Mặc Bạch dứt khoát giao nhiệm vụ ứng phó với các phương tiện truyền thông cho Marcus, bản thân thì nắm tay Thẩm Khê đi dạo xung quanh khách sạn.
Lúc này, Trần Mặc Bạch nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ.
“Alo, xin chào, tôi là Elvin Trần.” Anh nháy mắt với Thẩm Khê, ám chỉ nếu đối phương là phóng viên thì sẽ lập tức cúp điện thoại.
“Xin chào anh Trần, tôi là Schmidt, giám đốc của đội Mercedes.”
Chân mày Trần Mặc Bạch hơi nhướn lên, ánh mắt anh dần trở nên lạnh lùng nhưng thanh âm vẫn giữ nguyên ý cười đầy lịch sự: “Sao ngài Schmidt lại có số điện thoại của tôi vậy?”
“Là Audrey Wilson cho tôi.”
“Ồ…” Trần Mặc Bạch sờ cằm, đối diện với ánh mắt tò mò của Thẩm Khê.
“Tôi muốn nói chuyện với anh trước khi trở về, không biết có được hay không?”
“Hình như làm vậy không được ổn lắm, đội đua của chúng ta là đối thủ.”
“Biết đâu sau này lại khác? Hẹn gặp anh tại nhà hàng Ominis vào lúc 12 giờ sáng mai.”
“Được rồi.” Trần Mặc Bạch cúp máy, anh nhìn về phía Thẩm Khê: “Trưa mai em đi ăn BBQ với Caspian đi.”
“Anh không đi ư?”
“Anh có hẹn rồi, không phải với mỹ nữ nên em yên tâm.”
“Được rồi.” Thẩm Khê mất mát cúi đầu “Anh sẽ không chạy theo người khác chứ?”
Trần Mặc Bạch buồn cười nhìn cô: “Anh sẽ chạy theo ai chứ?”
“Ví dụ như… người sẽ cho anh một chiếc xe đua tốt hơn…” Thẩm Khê đút tay vào túi quần, mũi chân cô đá văng những viên đá nhỏ ở ven đường.
Dáng vẻ ấy trông vừa buồn bực lại vừa đáng thương.
“Xe đua không phải là kẹo, anh cũng không phải là trẻ con, ai cho kẹo cũng đi theo.”
“Ồ.”
“Nhưng em thì có đấy.”
“Có gì cơ?”
“Chỉ cần cho em một Trần Mặc Bạch thì em liền bị lừa đi.”
“Hả?” Thẩm Khê ngẩng đầu, mặt hiện rõ vẻ “Anh lại đang đùa giỡn cái gì vậy”.
Anh chỉ muốn thấy cô nở nụ cười mà thôi.
Trưa hôm sau, lúc Trần Mặc Bạch đến nhà hàng Ominis đã là 12 giờ 20.
Anh mặc một bộ vest đơn giản, trên môi vẫn treo ý cười như có như không.
Trần Mặc Bạch đi đến ngồi xuống trước mặt Schmidt.
“Ngại quá, tôi đến muộn.
Ngài Schmidt đã chờ tôi lâu chưa?”
“Tôi từng nghe cô Wilson nói anh có thói quen đến muộn, đặc biệt là khi gặp người mà mình không muốn gặp.
Anh thường dùng việc đến muộn để tra tấn sự kiên nhẫn của đối phương.” Schmidt cười trả lời.
Trần Mặc Bạch sờ sờ lông mày: “Xem ra cái gì cô Wilson cũng nói cho ông biết.”
“Vì không muốn cậu càng thêm phản cảm, tôi nghĩ chúng ta không cần phải lãng phí thời gian, cứ đi thẳng vào vấn đề thì tốt hơn.”
“Được, tôi đang nghe đây, ông nói đi.”
“Tôi muốn mời cậu gia nhập đội đua của tôi.” Schmidt nghiêng về phía trước, ông ta dựa vào người của Trần Mặc Bạch, như thể lo rằng anh sẽ không nghe rõ.
“À.” Trần Mặc Bạch không hề lộ vẻ ngạc nhiên.
“Hôm qua anh so tài với Carmen trên đường đua thoải mái như chốn đông người, tuy rằng cuối cùng lại thua Carmen với chênh lệch rất nhỏ nhưng kỹ thuật của anh hơn hẳn cậu ta.
Hẳn anh đã dự đoán được sẽ có những đội đua lớn muốn mời chào mình rồi đúng không?”
“Đội ông đã có đủ tuyển thủ và người thử xe rồi, còn muốn mời tôi làm gì chứ? Hơn nữa ông cũng rất tự tin về xe đua của mình, thực ra chỉ cần tay lái không quá tệ thì ai cũng có thể thắng.” Trần Mặc Bạch ngả người về sau, dựa vào lưng ghế, nói.
“Tuy rằng Carmen đã từng chiến thắng nhưng cậu ta lại bị Winston đánh bại không chỉ một lần.
Chúng tôi đều rất rõ khoảng cách kỹ thuật giữa hai người họ là rất lớn, nhưng anh lại khác.
Nếu anh là người điều khiển xe đua của chúng tôi thì nhất định có thể hoàn thành giấc mộng quán quân của mình.”
Schmidt vừa dứt lời liền viết một dãy số lên tờ giấy ăn, ông ta đẩy nó đến trước mặt Trần Mặc Bạch.
“Nếu anh gia nhập đội đua của tôi thì đây sẽ là mức lương một năm của anh, ngoài ra còn một khoản hoa hồng rất lớn.
Chúng tôi sẽ giúp anh trở thành một thần xe còn hơn cả Winston.”
Trần Mặc Bạch nhìn tờ giấy ăn kia rồi mỉm cười thổi một hơi, thổi nó về đầu ngón tay của Schmidt.
“Chắc là cô Wilson chưa nói cho ông biết tôi không thiếu tiền.
Tôi chính là tôi, không cần bất cứ kẻ nào kiến tạo.”
“Cậu có thể cân nhắc một chút, không cần phải ra quyết định nhanh như vậy.”
“Thật ra nếu ông muốn tôi đồng ý cũng dễ thôi.” Trần Mặc Bạch vẫn cười, nhưng Schmidt lại không cảm nhận được chút độ ấm nào.
“Ồ? Điều kiện gì?”
“Nếu đội của ông đổi tên thành đội Marcus.” Trần Mặc Bạch đứng dậy.
“…Người trẻ tuổi, anh đang từ chối tôi ư?”
“Đúng vậy, tôi đang từ chối ông.”
“Rốt cuộc đội Marcus đã dùng điều kiện gì để giữ anh ở lại vậy?”
“Họ sẽ vì tôi mà thiết kế một chiếc xe đua, còn đội ông chỉ muốn chiến thắng mà thôi.”
“Ý anh là gì?”
“Rất đơn giản, đối với đội Marcus thì tôi là duy nhất, không ai có thể thay thế.
Mọi người trong đội đua sẽ vì tôi mà cố gắng đến cùng.
Chỉ cần tôi không từ bỏ thì sẽ không ai bỏ cuộc.
Nhưng thưa ông Schmidt, đối với đội của ông thì tôi lại không có giá trị lớn đến vậy.”
“Đó là do họ yếu!” Schmidt cũng đứng lên.
“Nếu là bởi họ yếu thì ông đang sợ hãi điều gì?”
Trần Mặc Bạch xoay người sang chỗ khác, mái tóc ngắn màu đen của anh bay lên theo một độ cong mượt mà, nhưng suýt chút nữa thì nó đã tổn thương tròng mắt của Schmidt.
“Anh sẽ phải hối hận!”
Trần Mặc Bạch quay lưng về phía Schmidt, anh giơ tay lên với ông ta rồi chào tạm biệt.
Lúc ngồi trên máy bay trở về, Trần Mặc Bạch đắp chăn cho Thẩm Khê đã ngủ say.
Anh vừa quay mặt sang liền thấy Marcus đang nhìn mình chằm chằm.
“Sao thế?”
Marcus vẫn nhìn chằm chằm Trần Mặc Bạch.
“Muốn nói gì thì nói đi, nếu không tôi ngủ đây.”
“Có phải Schmidt tìm anh không?”
“Đúng vậy.”
“Anh… anh có đồng ý với ông ta không?” Marcus hơi lo lắng hỏi.
Dù Trần Mặc Bạch sẽ không rời đi trong năm nay nhưng nếu năm sau anh đi thì đội đua sẽ kết thúc.
“Không.” Trần Mặc Bạch nhắm mắt.
“Từ từ… tiền lương quá thấp sao?”
“Không đâu, lương cao lắm, tiền hoa hồng cũng lớn.”
“Anh không động tâm ư?”
“Động tâm cái gì? Chỗ tiền hiện tại còn không đủ tiêu ư? Chẳng lẽ kiếm được nhiều tiền hơn tiêu không hết lại cho ông?” Trần Mặc Bạch cong môi.
“Có phải là vì tiến sĩ Thẩm không?”
“Vậy mà ông lại khá tự tin vào việc cô ấy sẽ không rời khỏi đội đua của mình.”
“Quả nhiên là do tiến sĩ Thẩm.” Marcus hậm hực “Nếu sau này cô ấy đi ăn máng khác, anh sẽ đi theo cô ấy ư?”
“Ông yên tâm, Thẩm Khê là kiểu người nếu đã ở trong một cái tổ thoải mái thì sẽ không bao giờ rời đi nữa, cô ấy rất lưu luyến gia đình.
Đối với Thẩm Khê, đội đua đã trở thành gia đình của cô ấy.
Tuy rằng hiện tại đã bước vào thời đại cạnh tranh tính năng của xe đua nhưng tuyển thủ vẫn là linh hồn của đội đua đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tại sao một linh hồn như tôi lại có thể vứt bỏ thân xác của mình chứ?” Trần Mặc Bạch vỗ vỗ bả vai của Marcus, ý bảo ông không cần phải lo lắng.
Marcus cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Cảm ơn.”
Mấy chặng đua sau, Thẩm Khê không đến tận nơi quan sát mà bước vào trạng thái làm việc ma quỷ.
Việc cân bằng động cơ F1, cài đặt máy nén khí và sắp xếp vị trí của bộ làm mát khí nạp đều trở thành những vấn đề đau đầu của đội đua.
Ngay cả khi chúng có thể cải thiện hiệu quả chuyển hóa của động cơ F1, nhưng kích thước và khả năng tản nhiệt của từng bộ phận không phải vấn đề có thể giải quyết trong một sớm một chiều.
Tương ứng với điều ấy thì sàn xe và hệ thống treo cũng phải điều chỉnh.
Khi nhóm kỹ sư đang họp, đương lúc mọi người đang tranh luận ngất trời thì bỗng nhiên Amanda hô lớn: “Ngài Hall!”
Mọi người vừa quay đầu liền phát hiện ngài Hall đã ngất xỉu.
“Chúa ơi!”
“Ngài Hall! Ông làm sao vậy? Tỉnh, tỉnh!”
Mọi người vội vàng nâng ông dậy rồi đưa vào bệnh viện.
Đối với tình trạng thắt nút cổ chai của đội R&D thì chuyện này chẳng khác nào họa vô đơn chí.
(Thắt nút cổ chai: điểm tắc nghẽn trong quá trình làm việc)
May mắn là ngài Hall chỉ quá mức mệt mỏi dẫn đến không thể cung cấp đủ lượng máu cho tim, nhưng ông cần phải tĩnh dưỡng, chắc chắn không thể trở về trong khoảng một đến hai tháng tới.
Mất đi người ở vị trí trụ cột, đội Marcus lâm vào cảnh mịt mù.
Kỹ sư trưởng không phải là một vị trí có thể dễ dàng thay thế, hơn nữa ngài Hall còn hiểu rất rõ đặc điểm của từng người cũng như tiến độ R&D và phương pháp điều phối của đội.
Không chỉ vậy, trong lĩnh vực này ngài Hall còn là một nhân vật có lý lịch và trọng lượng.
“Nếu tin này truyền ra ngoài thì dù cho chúng ta có thể hoàn thành mùa giải này thì tiến độ R&D cũng sẽ bị chậm lại… ảnh hưởng đến thiết kế của năm sau.
Tài trợ của năm sau… Không đúng, công việc trong khoảng cuối năm nay và sang năm sẽ rất bộn bề…” Marcus thở dài.
“Tin này không thể giấu được, theo dự đoán của tôi thì hẳn là những đội đua khác cũng đã biết.” Giám đốc quan hệ công chúng cũng cực kỳ đau đầu.
Lúc này ngài Hall đã tỉnh lại, ông gọi Marcus.
“Tôi đây, Hall à, ông định hù chết tôi sao?”
“Ngại quá, tôi vẫn còn sống.” Hall lắc lắc tay.
“Ông có biết là mình sẽ phải nằm trên giường bệnh rất lâu không? Bác sĩ còn kiến nghị ông nên làm phẫu thuật lắp đặt máy tạo nhịp tim để tim ông không đột ngột ngừng đập đó!”
Hall vẫn lắc lắc tay.
“Bây giờ tôi nên tìm ai để thay thế vị trí của ông bây giờ!” Marcus bày vẻ muốn dứt hết tóc của mình xuống.
“Vậy ông thấy ai là người hiểu rõ quá trình R&D của chiếc xe nhất, có năng lực giỏi nhất đội thì chính là người đó!” Hall tỏ vẻ “có gì to tát đâu”.
“Tại sao càng nhìn tôi lại càng có cảm giác ông cố ý ngất xỉu vậy?”
“Tôi có thể cố tình bị bệnh tim ư! Tôi cũng đã nhiều tuổi rồi, ngày nào cũng phải động não thì rất vất vả, cuối cùng bây giờ cũng được nghỉ ngơi!”
“Nghỉ ngơi? Tôi chỉ sợ rằng ông sẽ mắc bệnh Alzheimer sau khi nghỉ ngơi thôi!”
“Đi đi! Chuyện đó sao có thể xảy ra được chứ!” Suýt chút nữa thì ngài Hall đã ném gối vào người Marcus.
“Trong đội của chúng ta, người có tri thức toàn diện nhất và có thể đóng góp cho mọi bộ phận, ngoại trừ tiến sĩ Thẩm ra, tôi không thể nghĩ đến ai khác.” Marcus trả lời.
“Vậy cũng không phải không được.”
“Quả thực trong lòng mọi người cô ấy chẳng khác nào Newton.
Vấn đề là Newton bị quả táo đập trúng đầu, nhưng có vài mặt… cô ấy không ổn chút nào cả!”
“Ý ông là phương diện giao tiếp ư?”
“Đúng vậy.
Mọi người kính nể và yêu quý cô ấy là một chuyện, nhưng để cô ấy lãnh đạo… Cô ấy vẫn trẻ như vậy, nói thẳng ra là chưa đủ uy tín!”
“Mấy cái uy tín gì đó cứ để mấy tay phóng viên tùy tiện viết là được.
Ông đã từng hỏi những người khác chưa? Có lẽ sự chấp nhận của họ với Thẩm Khê lạc quan hơn ông nghĩ nhiều.
Tôi già rồi… thế giới bây giờ nên dành cho những người trẻ tuổi! Thượng đế đang ám chỉ tôi nên nghỉ ngơi đó!” Ngài Hall cười đầy ẩn ý.
Ngay tối hôm đó, đội R&D đã tổ chức một cuộc họp tạm thời.
Nhân viên thiết kế máy móc, nhân viên thiết kế sản xuất, chiến lược gia và các nhóm kỹ sư đều được tập hợp lại, ngoài ra còn có các cổ đông của đội đua.
Trần Mặc Phỉ- một trong những cổ đông của đội cũng tham gia cuộc họp qua hình thức trực tuyến.
Tất cả những thảo luận của họ đều khiến Thẩm Khê nghe đến nhức cả đầu, mọi người đều mải miết tranh luận, không ai phục ai.
Mãi đến hừng đông, kỹ sư của bộ phận thiết kế sản xuất mới giơ tay nói: “Vậy chúng ta không cần chọn kỹ sư trưởng nữa! Dù sao không ai trong chúng ta am hiểu nhiệm vụ của những đội khác.”
“Như thế thì tôi biết phải ăn nói thế nào với các cổ đông đã tài trợ cho chúng ta đây? Nói chúng tôi ai làm việc của người nấy, không liên quan đến ai? Hay là muốn nháo đến chỗ lão Hall, khiến trái tim của ông ấy nổ tung ư?”
“Marcus, ông đã thăm ngài Hall, ông ấy đã nói gì? Ông ấy có kiến nghị gì không?”
Marcus hít một hơi thật sâu, tất cả mọi người đều im lặng.
“Người mà lão Hall đề cử chính là tiến sĩ Thẩm.”
Marcus vừa dứt lời, Thẩm Khê đang cúi đầu uống nước suýt chút nữa thì phun hết ra ngoài.
Cô mờ mịt nhìn Marcus, những người khác thì đều hai mặt nhìn nhau.
“Tôi… tôi không làm được…” Thẩm Khê đang định lắc đầu thì không ngờ giám đốc kỹ thuật thiết kế động cơ F1 là Montgomery lại mở miệng nói: “Vậy hãy để cô ấy làm đi.”
“Nếu là tiến sĩ Thẩm thì cô ấy luôn nói chuyện rất khách quan, hơn nữa cô ấy có thể nghĩ ra những điều mà chúng tôi chưa từng nghĩ đến.”
“Nhưng cô ấy vẫn còn quá trẻ!”
“Hiện giờ những gì chúng ta cần là người có thực lực, nếu anh chết não thì tuổi tác còn có ý nghĩa gì chứ?”
“Đúng vậy, chúng ta chưa cần quyết định vội vã đến thế.
Tôi cũng cần phải đi thông báo với các cổ đông đã.
Trước khi trận đua tiếp theo bắt đầu chúng ta mới phải đưa ra quyết định.”
Sau khi cuộc họp kết thúc, tâm trạng Thẩm Khê vốn đã rất nặng nề vì căn bệnh của ngài Hall giờ lại càng khó chịu hơn.
Cô đi về nhà, lang thang dưới lầu mãi mà không chịu lên.
Trần Mặc Bạch làm xong cơm tối rồi nhìn đồng hồ, anh đến bên cạnh cửa sổ liền thấy Thẩm Khê giống như một con chim cút với cái đầu nặng trĩu đang đi lòng vòng quanh khu chung cư.
(Đoạn này mình thấy hơi bug, đoạn trên tác giả viết họp đến hừng đông nhưng đoạn dưới lại viết Trần Mặc Bạch làm xong cơm tối? ಠ~ಠ)
Trần Mặc Bạch cười khẽ một tiếng, cầm chìa khóa đi xuống dưới nhà, anh đút tay vào túi quần theo sau Thẩm Khê.
Anh đi ba bốn vòng với cô nhưng Thẩm Khê vẫn không có phản ứng gì.
“Haiz…” Thỉnh thoảng Thẩm Khê lại thở ngắn than dài.
Cuối cùng Trần Mặc Bạch không nhịn được nữa, anh ghé vào tai Thẩm Khê nói nhỏ: “Em định đi bao nhiêu vòng nữa đây?”
“Hả?” Thẩm Khê đột nhiên lùi về phía sau một bước, chân cô giẫm lên một hòn đá, suýt chút nữa thì ngã xuống, cũng may là Trần Mặc Bạch đứng bên cạnh đã đỡ được cô.
“Em sao thế?” Trần Mặc Bạch ôm eo Thẩm Khê, mỉm cười nhìn cô: “Là vì ngài Hall ư?”
“Vâng.” Thẩm Khê gật đầu “Chú ấy đề cử em với Marcus.”
“Ồ.” Trần Mặc Bạch nhẹ giọng nói: “Lên nhà ăn cơm đi.”
“Nhưng mà… nhưng mà em không làm được kỹ sư trưởng! Em không biết làm thế nào để những người khác hiểu được ý tưởng của em, không biết phải dùng giọng điệu nào để yêu cầu đồng nghiệp làm việc và em cũng không biết khi nào mình sẽ làm người khác thấy tức giận!”
Tác giả có lời muốn nói:
Mầm đậu sắp được thăng chức~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...