Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Mặc Bạch đến tòa nhà Duệ Phong đúng giờ như thường lệ.
Bước vào văn phòng, Lâm Na đặt cốc cà phê nóng lên bàn anh, báo cáo kế hoạch của ngày hôm nay.
Ngồi không quá vài phút, Hách Dương với vẻ mặt đầy sự nghiên cứu tìm tòi đi vào văn phòng của Trần Mặc Bạch, nhảy lên bàn anh ngồi, cố gắng hấp dẫn sự chú ý của ông bạn lâu năm này.
“Hôm qua tôi thấy cậu đi khách sạn Giang Bạn, cậu còn đưa Thẩm Khê về nhà nữa.
Nói đi, tại sao cậu mời tiểu ni cô đi ăn mà không gọi tôi?”
(Giang Bạn (江畔) tên của khách sạn này phiên âm ra tiếng Việt nghe có vẻ hơi lạ nhưng dịch tên ra tiếng Anh là “Riverside”, tức là “Ven sông”)
Lâm Na- người vẫn đang đưa tài liệu cho Trần Mặc Bạch ngạc nhiên nói: “Sếp, anh đi họp lớp cùng Tiểu Khê sao?”
“Không phải cô lo lắng sao? Tôi đành phải đi xem một chút.” Trần Mặc Bạch đầu xem tài liệu, không có ý định tiếp tục đề tài này.
Nhưng Hách Dương lại như vừa phát hiện ra một châu lục mới: “Họp lớp? Họp lớp gì cơ?”
Trần Mặc Bạch trầm mặc không nói.
“Nếu cậu không trả lời, tôi sẽ hỏi tiểu ni cô, kiểu gì cô ấy cũng cho tôi biết.”
Lâm Na thấy Hách Dương hỏi nhiều liền giải thích: “Cũng không có chuyện gì đâu, chẳng qua mấy hôm trước chuyên viên tài vụ của tập đoàn Hoa Thiên là bạn học cũ của Thẩm Khê, hai người ấy nói chuyện phiếm ở phòng dành cho khách rồi cô ấy rủ Tiểu Khê đi họp lớp vào cuối tuần.
Nhưng tôi thấy cô bạn học cũ kia dường như không thật lòng lắm nên…”
Trần Mặc Bạch ho khan một tiếng, Lâm Na liền ngậm miệng không nói tiếp nữa, sửa sang lại tài liệu rồi rời khỏi căn phòng.
Hách Dương nghiêng đầu, cực kỳ nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Trần Mặc Bạch suốt một phút đồng hồ.
Trần Mặc Bạch gập bìa tài liệu lại, để sang một bên, ngẩng đầu hỏi: “Sao cậu còn ở đây? Cậu rảnh lắm à?”
“Lời này phải là tôi hỏi mới đúng, chỉ vì Lâm Na thấy bạn học cũ của tiểu ni cô không có ý tốt cậu liền đi thị sát họ ở buổi họp lớp của cô ấy sao?”
“Nếu cậu đi họp lớp mà có ai không có ý tốt với cậu thì tôi cũng sẽ đi.” Trần Mặc Bạch trả lời.
“Cắt, làm gì có ai có thể như vậy với tôi! Tôi sẽ hack máy tính của người đó, để nó tự động chiếu phim ma, hù chết người đó luôn.” Hách Dương phất tay “Quay lại chủ đề chính, rõ ràng lúc trước cậu từng nói dựa vào cái gì mà một người ngốc nghếch, tốt bụng và không có ý xấu như Thẩm Khê lại không thể không bị người khác bắt nạt, sao bây giờ cậu lại quan tâm cô ấy như vậy?” Mặt Hách Dương đầy chữ “có vấn đề”.
“Đúng vậy, ai nói một người ngốc nghếch và tốt bụng sẽ không bị ai lừa gạt và bắt nạt chứ? Bất cứ một người nào trong số họ đều có thể bị bắt nạt, chỉ là có ai quan tâm hay không thôi.
Cậu có biết phong cách hành động của tôi là gì không?”
Hách Dương nhún vai: “Tôi biết chứ, ai chọc cậu thì cậu đi mà lấy mạng của người đấy!”
Trần Mặc Bạch nhấc bút, bấm một cái: “Sau này đừng nhún vai nữa, trông bỉ ổi lắm.”
“Tôi bỉ ổi cũng không ảnh hưởng gì đến cậu.”
“Bởi vì Thẩm Khê cái tốt thì không học, lại đi học cái xấu của cậu.”
“Hả… từ từ… đừng nói với tôi cậu gần gũi với Thẩm Khê không phải vì muốn khiến Triệu Dĩnh Nịnh biết khó mà lui mà là do cậu có ý đồ khác với tiểu ni cô nhé?”
Trần Mặc Bạch cầm tách cà phê lạnh lùng nói: “Nếu cậu còn không đi, tôi sẽ ném cậu ra ngoài.”
Trần Mặc Bạch thường khiến cho mọi người không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, trong tình huống không chắc chắn có phải anh ta muốn ném mình ra ngoài hay không, Hách Dương đành phải chạy trối chết.
Khi đi ngang qua phòng tiếp khách thấy Thẩm Khê đang chăm chú giải toán, Hách Dương nhất thời cảm thấy cực kỳ đồng tình với cô.
Lâm Na đi tới bên cạnh Hách Dương, khó hiểu hỏi: “Quản lý Hách, tại sao anh lại dùng ánh mắt như thế nhìn tiến sĩ Thẩm?”
“Cô không thấy tôi đang cảm kích Thẩm Khê sao?”
“Cảm kích vì điều gì vậy?”
“Cảm kích cô ấy đã hy sinh bản thân, cứu vớt sinh linh vô tội!” Hách Dương giơ tay, nhìn trần nhà, sau đó xoay người rồi đi bấm thang máy.
Giờ nghỉ trưa hôm ấy thư ký Tiểu Kim bị một đống nhân viên vây quanh trong phòng trà nước.
“Cho tôi 2 vé, tôi sẽ đi cùng người yêu!”
“Cho tôi 2 vé luôn, nếu không thì tôi trả tiền cho cô!”
Đang định chuẩn bị đi gọi Thẩm Khê đi ăn cơm trưa cùng với mình, Trần Mặc Bạch thấy tình cảnh ấy liền hỏi Lâm Na: “Có chuyện gì vậy? Minh tinh nào biểu diễn sao?”
“Không phải minh tinh biểu diễn mà là ngoại ô thành phố của chúng ta mới mở một công viên trò chơi, nghe nói nó có thể sánh với công viên Disneyland đó.”
“À, tôi biết, đó là của Hoa Thiên và vài tập đoàn nữa cùng đầu tư, hình như có cả công ty nhà Triệu Dĩnh Nịnh nữa.
Không phải dự kiến sau tết nguyên đán mới khai trương sao?”
“Bạn trai của Tiểu Kim là nhân viên của công viên trò chơi kia nên có một ít vé chơi thử nghiệm.
Chẳng phải trước khi khai trương, công viên trò chơi thường mời một ít khách đến để thử nghiệm và khảo sát ý kiến sao?”
“Ồ.” Trần Mặc Bạch gật đầu, Thẩm Khê cũng vừa đi ra từ phòng dành cho khách.
Nghe nói có vé đi công viên trò chơi, Thẩm Khê cũng nghển cổ.
“Tiến sĩ Thẩm muốn đi công viên trò chơi sao?” Lâm Na tò mò hỏi Thẩm Khê đang đứng bên cạnh mình.
Thẩm Khê trầm ngâm như thể vừa trải qua một chuỗi tính toán trong đầu rồi mới rút ra được kết luận: “Lâm Na, chúng ta là bạn đúng không?”
“Đúng vậy…” Lâm Na hoài nghi nhìn Thẩm Khê.
Chẳng lẽ trước kia hai người họ đạp xe cũng không thắng được Trần Mặc Bạch nên lúc này ngay cả bạn cũng không làm được sao? Con thuyền tình bạn này được làm từ giấy vệ sinh ư?
“Sáng nay mình có xem một đoạn phim truyền hình, trong đó nữ chính và bạn thân của cô ấy cùng đi công viên trò chơi, vẻ mặt của các cô gái ấy rất vui vẻ và hạnh phúc.
Vì vậy việc đi công viên giải trí với bạn bè là một giao tiếp xã hội bình thường, hơn nữa còn có thể bồi đắp tình cảm đúng không?” Thẩm Khê nói.
Lâm Na càng nghe càng không hiểu, không rõ Thẩm Khê có dụng ý gì.
“Ừm… hẳn là có thể bồi đắp tình cảm.”
“Sau lễ giáng sinh mình phải trở về đội đua rồi, như vậy cơ hội chúng ta được gặp nhau càng lúc càng ít, khoảng cách sẽ khiến tình bạn vơi dần đi.
Muốn tình bạn được bền lâu thì phải có cơ sở vững chắc, cho nên mình thấy cuối tuần này chúng ta nên cùng nhau đi công viên trò chơi để vun đắp mối quan hệ giữa hai ta.” Thẩm Khê nói xong, Lâm Na chỉ muốn cười.
“Tiểu Khê, nếu cậu muốn đi công viên với mình thì cứ nói thẳng.”
“Không, mình chỉ muốn bồi dưỡng tình bạn với cậu.” Thẩm Khê lấy tay vẽ trong không khí một chút rồi nhắc lại mục đích ban đầu: “Như vậy cho dù sau này chúng ta không thể thường xuyên gặp nhau hay mình không thể trả lời tin nhắn Wechat và email của cậu vì bận công việc, xác suất mình mất cậu sẽ giảm đi một chút.”
Lâm Na có chút sững sờ.
Bỗng dưng cô ấy hiểu được vì sao Thẩm Khê lại để ý đến mình như vậy, vì sao mỗi ngày mình đưa bánh quy và trà cho Thẩm Khê, Thẩm Khê đều sẽ nói họ là bạn.
Thẩm Khê bỗng nhiên mất đi anh trai luôn cùng sóng vai phấn đấu với cô, thiên phú của cô cũng khiến cô không hợp với những cô gái bằng tuổi với mình, Thẩm Khê chỉ muốn một người bạn thật sự thôi.
“Đợi một chút, để mình xem xem.” Lâm Na cười cười, bước đến đám đông phía trước “Tiểu Kim, cho chị 2 vé được không?”
“Chị Lâm, chị cũng muốn đi công viên trò chơi sao?”
“Sao nào? Chị không thể đi hả? Dù không có bạn trai nhưng chị vẫn có thể đi cùng bạn tốt chứ.” Lâm Na cười nói.
“Được chứ, đương nhiên có thể rồi! Chị vẫn luôn giúp đỡ em, em tặng chị 2 vé nè!”
Lâm Na xoay người lại, cần 2 tấm vé trong tay, chớp chớp đôi mắt, Thẩm Khê nở một nụ cười thật tươi.
“Cuối cùng cuối tuần này tôi cũng không bị ai đó quấn lấy.” Trần Mặc Bạch đút tay vào túi quần rời đi.
“Cho nên chúng ta sẽ chiến suốt đêm nay!” Thẩm Khê bước nhanh đuổi theo Trần Mặc Bạch.
Lâm Na là người cuối cùng bước vào thang máy, bất đắc dĩ mà cười cười.
Sáng sớm thứ bảy, Hách Dương trong cơn mơ bị Trần Mặc Bạch đánh thức, xách tới sân tennis.
Hách Dương cảm thấy chiếc vợt trong tay nặng đến ngàn cân, ngay cả mí mắt cũng không mở được.
“Trần Mặc Bạch… cậu không thi đấu cùng tiến sĩ Thẩm ở máy mô phỏng sao?”
“Lâm Na đưa cô ấy đi công viên trò chơi rồi.” Trần Mặc Bạch vừa dứt lời, một cú giao bóng với tốc độ kinh hồn chuẩn xác đánh vào bên chân Hách Dương, cơn buồn ngủ của Hách Dương trực tiếp bị dọa chạy.
“Cậu… cậu định mưu sát tôi sao? Trúng đầu của tôi thì làm sao bây giờ?”
Trần Mặc Bạch ngoắc ngoắc tay, ý nói với Hách Dương trận đấu đã bắt đầu.
“Làm gì thế! Trước kia là Triệu Dĩnh Nịnh, bây giờ thì là câu! Tôi là nơi để cậu trút giận sao!” Hách Dương cầm bóng, nghiêng đầu suy nghĩ một chút “À… tôi hiểu rồi! Cậu đang ghen!”
“Cái gì?” Khóe môi Trần Mặc Bạch nhếch lên, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Hách Dương.
Nhưng Hách Dương không đeo kính sát tròng, không thấy được ánh mắt của Trần Mặc Bạch
“Thực ra cậu rất muốn đi công viên trò chơi cùng tiểu ni cô đúng không? Cậu muốn mua tai thỏ cho cô ấy đúng không? Cậu còn muốn ăn chung một cái kem với cô ấy, còn muốn ngồi tàu lượn siêu tốc với cô ấy, nhìn cô ấy vừa khóc vừa nắm chặt tay cậu đúng không?”
Hách Dương cảm thấy mình đã chọc trúng vào những góc nhỏ không muốn ai biết của đáy lòng Trần Mặc Bạch, đang đắc ý dạt dào thì Trần Mặc Bạch trực tiếp lấy ra một quả bóng tennis trong túi quần, nâng tay phát bóng, hung hăng đập trúng ngực Hách Dương.
“Mẹ ơi…” Hách Dương hoài nghi xương ngực của mình có bị gãy hay không.
Trần Mặc Bạch đi đến bên cạnh tấm lưới, lạnh nhạt nói: “Tốc độ của tàu lượn siêu tốc chưa đủ để Thẩm Khê hét chói tai.”
Vì thế Hách Dương bị Trần Mặc Bạch ngược gần nửa giờ, anh ta sức cùng lực kiệt bò đến ghế ngồi liền thấy điện thoại của mình vang lên, là thông báo có người làm mới vòng bạn bè.
Hách Dương dùng chút sức lực còn lại mở ra thì thấy Lâm Na đăng ảnh chụp cùng Thẩm Khê đội sừng nai, cầm kẹo bông gòn, cười đầy vui vẻ.
Thẩm Khê không đeo chiếc kính gọng đen, đôi mắt to tròn kia càng rõ nét.
Còn Lâm Na đứng bên cạnh lại đeo kính của Thẩm Khê, mặt kề mặt với cô, ngự tỷ thành thục như Lâm Na đứng cạnh Thẩm Khê lại chẳng khác nào hai học sinh trung học.
“Nhìn đi, nhìn đi! Đây mới là ảnh selfie của các cặp đôi!” Hách Dương vừa nói xong, Trần Mặc Bạch ở phía đối diện bỗng nhiên ném một quả bóng tennis tới, đập trúng bả vai Hách Dương.
Hách Dương lập tức che bả vai, ngã xuống ghế: “A… a… xương vai của tôi hình như nứt rồi! Đau… đau muốn chết… tôi muốn đi gặp bác sĩ!”
Trần Mặc Bạch cầm vợt đi đến trước mặt Hách Dương, vuốt cằm lạnh lùng nhìn anh ta: “Muốn tôi trao giải Oscar hạng mục nam diễn viên xuất sắc nhất cho cậu không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Mặc Bạch: Mầm đậu, đi công viên trò chơi thì phải đi với bạn trai chứ.
Mầm đậu: Nhưng tôi không có bạn trai nên đi với Lâm Na là hợp lý nhất rồi.
Hách Dương: Trần Mặc Bạch, tôi không phải nửa kia của cậu, đừng có rủ tôi chơi tennis nữa!
Triệu Dĩnh Nịnh: Vậy anh có muốn làm nửa kia của tôi và cùng chơi tennis với tôi không?
Hách Dương: ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...