Việc võ tam từ chối nhận thành lập quân đoàn mới khiến cho không ít người thắc mắc, phải biết rằng khi làm đoàn trưởng của một quân đoàn sẽ có được vô số lợi ích khiến người ta thèm nhỏ dãi
- Vì sao? - đây là câu hỏi của bạch lang đoàn trưởng cũng như là câu hỏi của tất cả mọi người ở đây
- Thật sự tại hạ không có hứng thú với việc ngày ngày chém giết! Thật không có hứng thú với việc kéo theo một nhóm người chạy đông chạy Tây, thật không có hứng thú làm một cái gì đó thật vĩ đại - võ tam đứng trước tất cả mọi người nói một câu khiến không ít nhân vật tai to mặt lớn ở nơi đây hoang mang, một câu nói khiến cho các vị đoàn trưởng vốn không ưa gì hắn càng thêm căm ghét hắn ; võ tam nói như vậy chẳng khác gì tát vào mặt mấy vị đoàn trưởng này, cái gì mà suốt ngày chém giết, cái gì mà kéo theo một đám người chạy đông chạy Tây “ như vậy chẳng phải hắn bảo binh mình ngu sao, rảnh rỗi không có việc làm thì đi kiếm việc chơi sao”
- Ngươi! - hắc lang đoàn trưởng giận dữ hét lên, hắn không ngờ tên này lại to gan đến vậy, dám chửi thẳng vào mặt mấy trưởng bối của hắn
- Các vị! Có thể lời của tại hạ đã làm các vị tức giận, nhưng các vị nghĩ xem, có thật sự phải thành lập thêm một quân đoàn mới hay không? Khi chính các vị đã làm rất tốt công việc của mình, có cần thiết tạo thêm một nhóm người mới hay không khi toàn bộ bản đồ của nhân tộc ta đã được định sẵn - hắn lên tiếng giải thích, quả thật hắn không dám làm mấy người này tức giận, vì hắn còn có việc cần nhờ tới họ
- Cũng đúng! Vậy ngươi nói xem ngươi muốn cái gì - thực chất nhóm người này cũng chẳng muốn tạo thêm một cái quân đoàn mới, việc tạo thêm quân đoàn mới sẽ cướp đi một phần bát cơm của họ ; việc tạo ra quân đoàn mới đó là chủ ý của đại đoàn trưởng chứ họ không hoàn toàn đồng ý
- Vậy ngươi muốn thế nào? - huyết lang đoàn trưởng thay mặt mọi người hỏi lại một câu
- Tại hạ có một thỉnh cầu, thỉnh cầu này không chỉ của riêng tại hắn mà là của toàn bộ nhân tộc hai vùng đông Tây - Võ tam bắt đầu nói nguyện vọng của bản thân
- Chuyện gì? - nghe giọng điệu của hắn thì mọi người cũng cảm thấy chuyện này chắc phải lớn lắm đây
- Thiết lập lại con đường tơ lụa - đó là câu nói của võ tam ; nghe xong câu nói này của hắn tất cả mọi người đều giật bắn người, “ thiết lập lại con đường tơ lụa, chẳng phải là nối lại hai miền đông Tây hay sao
Con đường tơ lụa chính là một con đường của lịch sử trung quấc thời xưa, giúp người phương đông và người phương Tây giao lưu văn hoá giữa hai miền, hơn nữa nó còn mang ý nghĩa hoà hợp hai nền văn minh của nhân loại
Khi hắn nhắc đến con đường tơ lụa thì cũng đã đả động đến không ít người, chính võ tam đã khơi gợi lại lời thề của không ít người khi bắt đầu tu luyện, bọn họ đã từng thề sẽ dùng chính bàn tay của mình để làm cầu nối cho hai miền đông Tây, thỏa niềm mong ước của bao thế hệ từ trước đến nay khi yêu thú bắt đầu xâm lược
- Ngươi có ý tưởng rất ngông cuồng! - đại đoàn trưởng sau khi nghe hắn nói vậy thì cũng mở mắt, lão mở mắt ra nhìn vị thanh niên mà lão cần bảo vệ này ; đâu đó trong con người hắn lão tìm thấy chính vị anh trai đã mất của mình
- Nhưng chính vì vậy ngươi càng nên thành lập quân đoàn mới! - lưu dương tiếp tục nói “ chỉ có như vậy ngươi mới có thêm nhiều tài nguyên tu luyện, chỉ như vậy ngươi mới có thể tăng tiến tu vi nhanh chóng, mới có thể thực hiện ước mơ của bản thân” đó chính là lời truyền âm của đoàn trưởng
- Ta nghĩ điều đó thì không cần! Vì hiện tại đã có không ít người muốn thực hiện nó nên việc lập ra một quân đoàn mới là không hoàn toàn cần thiết, mà tại hạ cũng chẳng muốn cướp giật tài nguyên của họ - thêm một câu nói khiến đoàn người sửng sốt
- Vậy là ngươi từ chối việc thành lập quân đoàn mới - đại đoàn trưởng nhìn hắn một cái rồi hỏi lại
-Đúng vậy! - võ tam vẫn giữ ta nghĩ của mình
- Thôi được! Vậy đổi lại ngươi sẽ được một lần điều động toàn quân của thần lang quân đoàn - nói xong đại đoàn trưởng trở về chỗ ngồi của lão
- Xin đại đoàn trưởng dừng bước! Tại hạ còn một việc nữa - võ tam tiếp tục nói
- ngươi nói đi! - nghe vậy thì lão lại quay lại hỏi
- Về phần thưởng của tại hạ ; xin đại đoàn trưởng cho tại hắn tất cả những viên tinh thạch mà ngài có - võ tam nói ra mong ước thứ hai của bản thân, thực ra đây cũng là mong ước chính của hắn khi tham gia liệp thú, với hắn đây chính là tài nguyên lớn nhất
- được! Không những là của riêng ta mà của tất cả mọi người ở phía đông đại lục này! Đổi lại ngươi phải làm cho bọn ta một trận pháp cực mạnh có thể bảo vệ toàn bộ nhân tộc khi cần thiết - nói xong lão quay về vị trí của mình
- đồng ý! Chỉ cần các vị cho ta đủ tài nguyên ta sẽ làm được - nói xong hắn cũng dừng lại rồi đi xuống dưới
- Không còn việc gì thì giải tán đi - đại đoàn trưởng nói xong một câu rồi đi mất
Hắn đi về chỗ ở của mình trên đường đi lại gặp một người mà hắn hiện tại không muốn gặp chút nào, nói thật thì trước đó hắn và nàng chưa từng quen biết nhưng không hiểu sao lúc nãy nàng có nói với hắn là nàng muốn nói chuyện với hắn
- Ngươi đi theo ta làm gì - hắn không dừng lại chút nào, cứ tiến thẳng về phía trước bởi căn bản hắn không muốn nói chuyện với nàng. Đúng hơn là trong sâu thẳm trong người hắn đang cảm nhận được một tia nguy hiểm
- Ta muốn nói chuyện với ngươi! - nàng đi theo hắn vừa đi vừa nói
- Nhưng ta không có chuyện gì để nói với ngươi cả - hắn lại đáp lời
- Nhưng chuyện này ngươi chắc chắn có hứng thú - nàng tỏ vẻ bí ẩn nói
- Chuyện gì có thể khiến ta hứng thú được đây - hắn vẫn không dừng bước
- Chuyện về tương lai của ngươi và Elizabet - nàng nói xong rồi đứng lại chờ đợi câu trả lời của hắn
- Ngươi nói gì! - hắn nghe vậy thì đứng lại, quả thật chuyện này với hắn cực kỳ quan trọng
- Chúng ta có thể nói chuyện tiếp - nàng nhìn hắn một cái rồi hỏi
- Về phòng của ta! - hắn nói một câu rồi đi thẳng
- Nhưng nam nữ thọ thọ bất thân - nàng đuổi theo rồi nói
- Ta viết cô không phải loại người gia giáo như vậy - hắn tiếp tục bước tới
- Nhưng làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của ta - nàng vẫn không ngừng lại
- Vậy thì Tuỳ cô
- Ngươi! - nàng không còn gì để nói, nàng chỉ thẳng mặt hắn nhưng không biết nói gì, cuối cùng nàng cũng đành đi theo hắn
- Có chuyện gì? Nói nhanh ta còn có việc - về đến phòng của mình,nhìn thấy trần thanh thanh đã đứng ngay phía sau lưng, hắn biết cô nàng chắc cũng đang có việc muốn nhờ hắn
- Ta có xinh đẹp hay không? - đó là câu nói đầu tiên của nàng khi bước vào căn phòng này
- Dẹp! Không có việc gì thì ra ngoài - hắn thật không muốn nghe mấy chuyện không đâu chút nào
- Không có trà sao? - thấy hắn gắt gỏng như vậy thì nàng hơi giật mình, chẳng lẽ tên này không có hứng thú gì với nàng sao
- Có nhưng ta sợ ngươi không dám uống - nói đoạn hắn phất tay lên một cái, lúc này có một đám mây nhỏ lượn lờ trên thành chén rồi tạo ra một chén trà nho nhỏ
- Ngươi thú vị thật - nàng cầm chén trà bằng mây kia nhưng hình như nó rất nặng khiến nàng run run bàn tay, phải biết rằng nàng là thể tu có tiếng mà hiện cầm một tách trà mà lại nặng nề như vậy
- Nói nhanh đi! Nếu không thì ra ngoài - hắn tỏ vẻ buồn bực quả thật hắn đã mất kiên nhẫn với nàng
- Ngươi và nàng không thể tới với nhau được - đó là câu tiếp theo của nàng, và nàng đã xác định được tên này không phải là kẻ kiên nhẫn hay thương hoa tiếc Ngọc gì
- Ngươi muốn chết - hắn thực sự nổi điên, hắn không ngờ câu đầu tiên của nàng ta nói với hắn chính là câu này
- Đó là sự thật! Nếu ngươi không tin thì thôi vậy - nàng ta nhìn vẻ tức giận của hắn thì cảm thấy hơi khó chịu, sát khí từ hắn bốc ra báo cho nàng biết hắn hiện tại đang muốn giết người
- Nói tiếp đi - võ tam cảm thấy mình hơi quá đáng, câu nói của nàng tuy rằng hơi khó chịu với hắn nhưng có lẽ hắn cũng không nên làm như vậy
- Ngươi và nàng thuộc về hai thế giới khác nhau, nếu ngươi sống thì nàng ắt hẳn phải chết - nàng ta nói xong rồi im lặng nhìn hắn, thấy hắn không trả lời nàng lại tiếp tục nói
- Mẹ thiên nhiên bảo với ta rằng! Thế giới này sẽ thay đổi, và người thay đổi nó chính là ngươi - Nàng nói xong thì tiếp tích im lặng chờ câu trả lời của hắn
- Ngươi biết được bao nhiêu trong chuyện Này - hắn quay lại nhìn nàng một cái rồi hỏi ; nói thật thì chuyện này hình như có rất ít người biết, theo hắn thì số người biết chắc có thể đếm được trên đầu ngón tay nhưng không hiểu sao nàng ta lại biết
- Ta biết bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là ta có thể trợ giúp ngươi
- vậy mục đích của ngươi là gì
- Ta muốn rời khỏi đây cùng ngươi
- Vậy được! Nếu ngươi có thể giữa ta thì ta hứa sẽ đưa ngươi đi cùng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...