Vương Kỳ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, cậu ta không chú ý đến An Kỳ đang hát và nhảy trên sân khấu mà lấy banner che lại, cố gắng nói to: "Em đã khuyên anh nên nghe em phổ biến kiến thức đi mà! Nếu không thì đã chẳng mất mặt như vậy!"
Vừa nói, cậu ta vừa chỉ vào camera: "Có thấy không? Anh đã mất mặt trước nhân dân cả nước đó!"
Giang Tự Châu không nghĩ đây là chuyện đáng xấu hổ gì, khi xuống khỏi sân khấu, cậu cảm thấy điện thoại di động trong túi quần jean rung lên, cậu vừa ngồi xuống liền lấy điện thoại ra.
Đây là lần đầu tiên trong tuần Phó Thừa gửi tin nhắn cho cậu, Phó Thừa gửi sang khoảng hơn chục tấm ảnh anh chụp Giang Tự Châu khi cậu ở trên sân khấu.
Giang Tự Châu nhìn chằm chằm vào hộp thoại một lúc, ánh đèn sân khấu không đổi màu, chiếu lên màn hình điện thoại, hàng chữ trong khung chat không ngừng chuyển đổi giữa "Đối phương đang gõ" và "Phó Thừa".
Mắt không thấy tâm không phiền, Giang Tự Châu tắt màn hình điện thoại, màn hình vừa tắt thì điện thoại lại rung lên.
[Phó Thừa: Sau khi kết thúc thì gặp mặt nhé.]
Buổi concert kết thúc với một bài đồng ca, tất cả mọi người ngoại trừ Giang Tự Châu đều lưu luyến không nỡ rời đi, Vương Kỳ hét lên trong nước mắt rằng thanh xuân của cậu ta dường như được sống lại lần nữa.
Sau khi khán giả rời đi, Phó Thừa còn phải ở lại kiểm tra các thiết bị và rà soát nguy hiểm tiềm ẩn, lúc anh rời khỏi nhà hát đã là một tiếng rưỡi sau đó.
Tất cả các trạm kiểm soát an ninh và biển cảnh báo đã được dỡ bỏ, lối vào tấp nập, đông đúc giờ đây trở nên vắng vẻ.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!!)
Lúc nãy khi người hâm mộ đổ xô ra về, Phó Thừa chỉ tập trung vào tình hình an ninh trật tự, không để ý đến thời điểm Giang Tự Châu ra ngoài, đi ra khỏi cửa, anh đang định gọi cho cậu thì ánh mắt anh rơi vào một bóng người ngồi trên bồn hoa.
Giang Tự Châu đang buồn chán ngồi ở mép bồn hoa, tay cậu chống hai bên người, ngơ ngác nhìn xuống đất, cậu lúc nào cũng điềm tĩnh như vậy, ngay cả khi ngồi trong khán phòng sôi động, cậu trông vẫn rất điềm tĩnh, khác hẳn với những người xung quanh.
Một đôi bốt lính xuất hiện trước mặt, Giang Tự Châu ngẩng đầu lên, Phó Thừa đứng ở trước mặt cậu, trong tay cầm một ly trà sữa.
"Này, vẫn còn ấm đấy." Phó Thừa ngồi xuống cạnh Giang Tự Châu, anh nhét ống hút vào ly rồi đưa cho Giang Tự Châu.
“Anh mua à?” Giang Tự Châu nhận lấy, nhấp một ngụm, hút được một viên trân châu.
“Ban tổ chức mua đấy,” Phó Thừa quay đầu nhìn cậu: “Không nóng lắm, có thể làm ấm bụng.”
Giang Tự Châu gật đầu, lặng lẽ uống vài ngụm trà sữa.
“Xin lỗi,” Phó Thừa nói: “Không ngờ lại để cậu đợi lâu như vậy.”
Giang Tự Châu cầm ly trà sữa trong tay, lặng lẽ nhìn anh: “Tôi còn tưởng rằng lời xin lỗi của anh là vì chuyện khác.”
Đây chính là không chừa lại cho Phó Thừa bất kỳ đường lui nào, ban nãy Phó Thừa đã hẹn Giang Tự Châu, cũng vì muốn giải quyết rõ hiểu lầm này.
"Lần đầu tiên tôi chú ý đến cậu là vì An Văn.
Tôi biết chị của cậu, đó là sự thật, nhưng tôi không hề muốn lừa dối cậu."
Phó Thừa chân thành nói: “Thế nhưng sau đó, càng tiếp xúc tôi càng thân thiết với cậu hơn, chuyện này không liên quan gì đến An Văn cả."
Giang Tự Châu nghiêng đầu, giọng điệu hơi bướng bỉnh: "Vậy thì liên quan đến cái gì?"
Phó Thừa nhìn cậu, Giang Tự Châu không khó để nhìn ra sự đắn đo trong mắt anh, cậu siết chặt ly trà sữa trong tay.
Đột nhiên, tiếng còi xe cứu hỏa từ xa gầm rú vang lên.
"Đội trưởng Phó! Mau lên xe!" Cửa sổ ghế phó lái được hạ xuống, giọng của người ngồi bên trong lạc đi vì lo lắng: "Có cháy nổ ở công ty Phú Lâm!"
Chi nhánh công ty Phú Lâm nằm ở khu vực trung tâm thành phố, cách đây hai con phố, từ xa đã có thể nhìn thấy khói bay cuồn cuộn từ nóc tòa nhà của Phó Lâm, khói bốc lên còn cao hơn cả nóc của nhiều tòa nhà bên cạnh, xung quanh tụ tập rất nhiều người dân đến xem.
“Đội trưởng Phó!” Nhìn thấy Phó Thừa nhảy xuống xe, một người lính cứu hỏa vội vàng chạy tới.
Phó Thừa nhanh chóng mặc đồng phục chữa cháy vào: “Nguyên nhân là gì?”
“Nhận định ban đầu là do dây cáp điện bị lão hóa* gây ra đoản mạch**", lính cứu hỏa cho biết.
* Lão hóa dây cáp điện có nhiều nguyên nhân như sử dụng thời gian dài, do độ ẩm, ngoại lực, do hoạt động quá tải..
** Đoản mạch là hiện tượng xảy ra khi nối cực âm với cực dương của nguồn điện mà không qua thiết bị điện.
Hiện tượng này xảy ra khi nối hai cực của một nguồn điện bằng một dây dẫn có điện trở rất nhỏ.
Khi đó dòng điện trong mạch có cường độ rất lớn và có hại.
Phó Thừa cầm lấy thiết bị bên cạnh đưa tới: “Bên trong có người không?"
Lính cứu hỏa: “Nghe nói có mười ba công nhân nhập cư*, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được ai.”
*Công nhân nhập cư là công nhân từ một địa phương, một nước hay vùng lãnh thổ này di chuyển đến một địa phương, một nước hay vùng lãnh thổ khác để làm việc.
Sinh mạng tính bằng giây, Phó Thừa nâng rào chắn, cúi người đi vào: “Dập lửa trước đi.”
"Phó Thừa!"
Nghe thấy phía sau có tiếng gọi, Phó Thừa dừng lại, anh quay đầu nhìn Giang Tự Châu đang đứng ở ngoài rào chắn.
Không ai có thể trơ mắt nhìn người yêu của mình gặp nguy hiểm, nhưng đây là trách nhiệm của Phó Thừa.
"Cẩn thận một chút." Giang Tự Châu nhìn anh.
Phó Thừa không có thời gian để lãng phí, anh nhìn thật kỹ Giang Tự Châu rồi gật đầu, xoay người chạy về phía hiện trường vụ cháy.
Một chiếc Mercedes Benz màu đen dừng lại trước đám đông, sắc mặt Vương Xuyên tái nhợt, được trợ lý đỡ xuống xe, Vương Kỳ không biết nhận được tin tức từ lúc nào cũng lái xe tới đây.
"Bố!" Vương Kỳ đỗ xe, chạy tới chỗ Vương Xuyên, cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy Vương Xuyên hồn bay phách lạc như thế này.
Hai mắt Vương Xuyên đỏ hoe, trợn lên, hoảng sợ nắm lấy tay Vương Kỳ: "Sao...!sao chuyện này có thể xảy ra, phải làm sao bây giờ?"
"Bố! Bố đừng lo lắng!" Vương Kỳ cũng đang hoảng sợ, nhưng cậu ta biết lúc này mình phải bình tĩnh lại: "Bên trong có người không?"
“Có mười ba công nhân nhập cư.” Vương Xuyên lẩm bẩm: “Thời gian này vẫn đang trang hoàng nội thất bên trong, bố..."
Vương Kỳ kinh ngạc nhìn ông ta: "Trước đó không phải đã nói chưa được cấp phép hoạt động thì chưa được trang hoàng nội thất hay sao?"
Vương Xuyên hối hận không thôi : "Bố cũng đâu có ngờ lại trùng hợp như vậy!"
Ngọn lửa không có dấu hiệu giảm bớt, xe cứu thương và xe cảnh sát lần lượt chạy đến, các xe đỗ bên cạnh hàng rào, Phùng Ninh theo chiếc xe cứu hỏa thứ ba tới đây, vừa nhảy ra khỏi xe thì đã nhìn thấy Giang Tự Châu.
“Ông chủ Giang,” Phùng Ninh chạy tới: “Sao anh cũng tới đây vậy?”
Giang Tự Châu mở miệng nhưng lại phát hiện cổ họng mình cứng ngắc vì căng thẳng và lo lắng.
"Tôi cùng đến đây với Phó Thừa."
Cuối cùng Phùng Ninh đã gặp được người đàn ông đẹp trai mà cô hằng mong chờ, lần trước khi cô đi mua cà phê ở “Ngã Rẽ”, cô và An Tiểu Mễ đã âm thầm cùng nhau đu couple, khi nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Giang Tự Châu, cô an ủi cậu: “Đừng lo lắng, đội trưởng Phó có kinh nghiệm nên sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Nước lửa đều vô tình, Giang Tự Châu và Phùng Ninh đều hiểu rằng dù có nhiều kinh nghiệm đến đâu thì cũng không thể tránh khỏi tai nạn, Giang Tự Châu mỉm cười và nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị đốt cháy đến biến dạng, cậu đứng tại chỗ cầu nguyện để hình bóng của Phó Thừa mau chóng xuất hiện.
"Con ơi! Con trai của tôi!"
Một giọng nói già nua vang lên, người phụ nữ khoảng chừng sáu mươi tuổi chen ra khỏi đám đông, loạng choạng đi về phía Giang Tự Châu, bà đưa tay kéo sợi dây chắn trước mặt.
"Dì à! Dì không thể vào đó được!" Phùng Ninh đỡ bà: "Bên trong rất nguy hiểm, có thể cháy nổ bất cứ lúc nào!"
Người phụ nữ nghe vậy thì vẻ mặt cứng đờ, sau đó càng liều lĩnh lao vào: "Cho tôi vào! Con trai tôi vẫn còn ở trong đó! Nó nói hôm nay nó làm việc ở đây!"
Tuy Phùng Ninh chỉ là văn chức nhưng cô vẫn phải tham gia huấn luyện, thể lực tốt hơn nhiều so với phụ nữ bình thường, nhưng có vẻ cô vẫn gặp khó khăn để giữ chặt người phụ nữ gần như mất kiểm soát trước mặt mình.
"Dì, xin hãy bình tĩnh lại." Giang Tự Châu giúp cô khuyên nhủ: "Con có thể hiểu tâm trạng của dì, nhưng dì vào lúc này cũng vô ích.
Việc chúng ta có thể làm là không gây phiền phức cho lính cứu hỏa đang thực hiện công tác cứu hộ."
Người phụ nữ tựa như bắt được một cọng rơm cứu mạng, đôi bàn tay thô ráp vì thường xuyên làm việc nặng nhọc nắm chặt cổ tay Giang Tự Châu: “Cậu cũng có người quen bên trong à?"
Tâm trạng của Giang Tự Châu cũng không bình tĩnh hơn bà là bao, cậu gật đầu an ủi: “Bạn của cháu cũng ở trong đó.”
Người phụ nữ tuyệt vọng nghĩ rằng người bạn của cậu cũng là một công nhân nhập cư đang làm công việc trang hoàng nội thất cùng con trai mình, nước mắt bà chợt tuôn rơi:
“Con trai tôi năm nay mới 29 tuổi, điều kiện gia đình không được tốt, nó vẫn chưa cưới vợ.
Cậu nghĩ xem cuộc sống của nó vẫn còn dài thế mà, nếu nó xảy ra chuyện gì thì tôi và ba nó làm sao chịu nổi đây!"
Lời còn chưa dứt, một người đàn ông tóc muối tiêu điên cuồng chen vào đám người, trên người vẫn còn đeo tạp dề khi bán cá, vì đến vội nên cả người đầy mùi cá, trên tay ông cầm một con dao chặt cá.
“Vương Tùng đâu!” Người đàn ông gần như mất trí, giọng khàn khàn: “Vương Tùng đã ra ngoài chưa!"
Người phụ nữ nhìn thấy chồng mình, lúc này mọi cảm xúc kìm nén trong bà đều được giải phóng, bà kêu lên và lắc đầu bất lực: “Vẫn chưa”.
Tay người đàn ông không khỏi run rẩy, ông chậm rãi lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào, Tiểu Tùng sáng nay đi làm sớm, còn nhắc tôi mang cá về cho nó, nó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Sau khi người đàn ông nói xong, ông nắm lấy vai người phụ nữ và nói: "Lúc đó em cũng nghe thấy mà phải không? Tiểu Tùng từ nhỏ đã luôn nói giữ lời, nó sẽ không bao giờ thất hứa đâu đúng không."
Tiếng khóc của người phụ nữ dần dần biến thành tiếng nức nở lặng câm, Giang Tự Châu không đành lòng nhìn nữa nên quay đầu lại, có nói gì đi nữa cũng vô dụng.
Thành phố Thiên Tân có quy định rõ ràng rằng không ai được phép vào công trình để thực hiện các khâu trang trí nếu không được phê duyệt đầy đủ giấy tờ.
Tuy nhiên, để tiết kiệm thời gian và kinh phí, lãnh đạo nhiều công ty đã cho phép các bên thi công vào công trình trước khi hoàn tất các thủ tục.
Vương Xuyên trả mức thù lao rất lớn, nhà thầu lại bận rộn đếm tiền đến mỏi tay, nào còn thời gian mà để ý thủ tục đã được phê duyệt hay chưa.
Vương Xuyên dù có lớn lối đến mấy cũng không muốn động đến tính mạng con người, thấy lửa lan rộng hơn một giờ đồng hồ mà vẫn không thể dập tắt, ông ta rất hoảng sợ, Vương Kỳ an ủi rồi để ông ta lên xe ngồi, cậu ta nhìn vào đám đông thì thấy Giang Tự Châu.
"Tiểu Châu!"
Vương Kỳ dùng hết sức chen qua, liếc nhìn người phụ nữ đang nức nở bên cạnh cậu, lập tức nhận ra thân phận của bà.
Giang Tự Châu không ngờ Vương Kỳ lại ở đây, cậu liền nhìn bốn phía: "Sao cậu lại ở đây, chú Vương đâu?"
Chuyện lớn như vậy xảy ra, ngay cả Vương Kỳ cũng ở đây, Vương Xuyên không thể không tới.
Vương Kỳ kéo tay áo Giang Tự Châu, kéo cậu rời khỏi hai vợ chồng.
“Đôi vợ chồng vừa rồi là người nhà của công nhân nhập cư phải không?” Vương Kỳ trầm giọng hỏi.
Giang Tự Châu gật đầu: "Cha mẹ."
"Em nói anh này, em đã hỏi bố rồi, những người lao động nhập cư này hầu hết đều đến từ các tỉnh lẻ, người lao động nhập cư quan tâm nhất là gì, tiền đó!"
Vương Kỳ ghé sát vào tai Giang Tự Châu, giọng điệu không chút áy náy nói: “Em đoán người bên trong không thể cứu được rồi, em và bố đã bàn bạc, mỗi người sẽ được bồi thường 2 triệu*!"
*2 triệu nhân dân tệ ~ 6,9 tỷ VND
Lời editor:
Cái sai đầu tiên là trước khi xây dựng không tìm hiểu kỹ các quy chuẩn PCCC, không quán triệt kỹ khâu thi công, không điều người có trình độ chuyên môn đến giám sát (tất nhiên mấy cái việc này sẽ tốn nhiều tiền hơn) nên có thể cố tình không đúng quy chuẩn để tiết kiệm kinh phí.
Cái sai thứ hai là sau khi có người chỉ ra luôn rồi mà vẫn khăng khăng không chịu sửa đổi vì lại sợ tốn tiền làm lại (nó sẽ tốn hơn cả lúc đầu nếu làm đúng theo quy định), cái sai thứ ba là mặc dù không được cấp phép vẫn cho công nhân vào ở và làm việc, vậy thì thẳng tiến chờ nhà nước chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ nhé.Thân chào :)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...