Liễu Lan Nhiên quay đầu nhìn mấy hộ vệ đang theo sau khá xa nhẹ giọng nói chuyện với nha hoàn bên cạnh mình:” Ngươi nói xem Thành Vương có thích ta không? Nghe người ta đồn đại rằng chàng tính tình lạnh nhạt, không thích giao du và càng không thích nữ nhân.”
-“Tiểu thư! Dù người không tin tưởng Lão gia, thì cũng phải tin vào thân phận của mình chứ! Chưa nói đến chuyện người là một trong tứ đại mỹ nhân của kinh thành, chỉ nói về người là đích nữ của phủ thừa tướng, muội muội của Liễu Quý Phi được hoàng thượng sủng ái nhất, thì nhìn khắp kinh thành có ai xứng với Thành Vương hơn người đâu.” Nha hoàn bên cạnh lanh lợi đáp.
-“Ta cũng hi vọng ngươi nói đúng.” Đôi môi đỏ mộng của Liễu Lan Nhiên khẽ cong lên một nụ cười cao ngạo nói.
Đang vui vẻ trong lòng, Liễu Lan Nhiên không nhìn thấy ánh mắt cúi xuống của tiểu nha đầu lóe lên một ánh sáng lạnh.
Vũ Nhược Yên đang ngồi bên trong mái đình, hai chân quỳ lên ghế cúi đầu nhìn xuống mặt hồ mà… đếm cá! Nghe có tiếng bước chân đang tiến về phía mình nên ngẩn đầu lên thì chợt sửng sờ, nhìn thấy một tuyệt sắc giai nhân đang bước gần đến bên cạnh mái đình.
Dáng người yểu điệu mảnh mai, bước chân nhẹ nhàng, mái tóc đen thả dài phía sau lưng, bên trên chải kiểu tóc phi tiên kế, cài chiếc kim bộ dao đính tua rua ngọc đỏ, nàng vận bộ y phục tay áo rộng màu hoa đào mềm mại. Khi đến gần Nhược Yên mới thấy rõ gương mặt nàng, phải nói là chuẩn mỹ nhân cổ đại, mắt hạnh mày liễu, mũi cao răng trắng môi hồng. Trời ơi, có để người ta sống hay không! Làn da lại còn trắng mịn như thế nữa chứ!
Liễu Lan Nhiên cũng nhìn thấy tiểu nha đầu há hốc miệng nhìn mình, thấy nàng ăn mặc vải cũng khá tốt, nhưng trên người trống trơn không có một miếng trang sức nào, đầu tóc chỉ được cột cao bằng một sợi vải đỏ. Đoán chừng chỉ là con của quản sự nào trong phủ nên cao giọng nói:” Ngươi là ai, phụ mẫu người không dạy là hạ nhân khi gặp khách quý phải đứng dậy cúi chào à?”
Ngay khi nàng ta mở miệng thì hình tượng mỹ nhân dịu dàng trong lòng Nhược Yên vỡ loảng xoảng, nàng thầm thở dài một tiếng tiếc nuối nghĩ. Đúng là trên đời này không ai hoàn mỹ, người đẹp như thế mà mắt lại mọc trên đầu.
Nhược Yên vừa đứng dậy muốn rời khỏi người phiền phức này, thì Niên lão lập tức chạy qua giới thiệu:” Thưa Liễu tiểu thư, nàng đây là nghĩa nữ của vương gia mới nhận gần đây, sẽ sớm được hoàng thượng phong là tiểu quận chúa của Thành Vương Phủ ạ.”
Niên lão một mặt là giải thích một mặt nhắc khéo Liễu Lan Nhiên, dù là nghĩa nữ cũng xem như một nửa con cái hoàng gia, không lý nào bắt nghĩa nữ của vương phủ phải đứng lên chào hỏi tiểu thư con của quan chức bao giờ.
Mày liễu của nàng ta nhíu lại nói:” Không phải vương gia vốn thích sạch sẽ sao, vì sao lại nhận một dân đen thân phận thấp kém làm nghĩa nữ chứ?”
Trong lòng Niên lão khó chịu thầm nghĩ, Liễu tiểu thư này thật kiêu căng, e rằng sau này sẽ khó hầu hạ đây. Nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nói:” Chuyện này lão nô cũng không biết, chỉ biết gần đây vương gia vô cùng yêu mến nàng, chỉ sợ nếu để vương gia biết sẽ gây hiểu lầm đến tiểu thư.”
-“Hừ! Theo ý lão ta đường đường thiên kim của thừa tướng phủ, là không tranh được sủng ái của vương gia bằng một tiểu nha đầu hoang dã kia sao? Nhân đây ta cũng nói trước cho lão biết, cha ta và vương gia đã sớm bàn hôn sự rồi, chờ đến lúc vương gia có con ruột của mình, thì nàng ta cũng chẳng khác gì tỳ nữ!”
Niên lão đen mặt cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong người, âm giọng cũng ít dần đi độ ấm nói:” Dĩ nhiên lão nô hiểu, chỉ là bây giờ Liễu tiểu thư cũng chưa qua cửa, nếu vì chút chuyện nhỏ này mà gây ấn tượng xấu với vương gia thì không nên. Đây là lão nô đã vì người suy nghĩ a!”
Liễu Lan Nhiên nghe xong cũng thấy xuôi tai nên phất tay áo bỏ đi. Tiểu nha hoàn bên cạnh nảy giờ nhân lúc không ai để ý đã âm thầm quan sát Nhược Yên thật kỹ, sau đó cũng lập tức theo nàng rời khỏi.
Nhược Yên im lặng nảy giờ chợt quay lại hỏi Niên lão:” Nàng ta sẽ thành thân với Triệu Doãn sao?”
-“Tiểu tổ tông của ta ơi, dù vương gia yêu mến ngài nhưng cũng không nên gọi thẳng danh tính của vương gia chứ! Ngài nên gọi bằng nghĩa phụ thì hơn! Còn về chuyện hôn sự lão nô cũng không biết rõ lắm, chỉ biết là vương gia vừa phân phó sắp xếp phòng khách quý cho Liễu tiểu thư ở tạm, lão thấy cũng không sai biết lắm, vì trước giờ vương gia chưa từng để nữ tử ở lại vương phủ bao giờ!”
Nói xong lại nhìn thấy gương mặt Nhược Yên nhíu mày, liền mở miệng an ủi tiếp:” Nhưng ngài đừng lo, vương gia vẫn thương yêu ngài như trước thôi, dù có thành thân cũng sẽ không quên ngài!”
Nhược Yên chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi bước chầm chậm về hướng Thanh Thủy Hiên vừa đi vừa nghĩ. Tuổi hắn ở thời đại này mà vẫn chưa lập gia đình thì đúng là quá trễ, hắn lại là vương gia, dĩ nhiên người mong gả cho hắn đầy đường rồi, từ khi gặp hắn đến nay vẫn không thấy hắn tiếp xúc với nữ nhân nào nên nàng đã quên mất chuyện này. Giờ đùng một cái hay tin hắn lấy vợ, lòng nàng ngũ vị tạp trần.
Sau khi để lại Liễu Lan Nhiên làm khách ở Thành Vương Phủ, Liễu thừa tướng đứng dậy cáo từ.
Tiễn khách xong Triệu Doãn cho người gọi Hứa Mạt và Lạc Phong đến hỏi chuyện. Không đến một khắc hai người mặt mũi bầm dập tiến vào.
-“Vương gia cho gọi!” Hai người đồng thanh hành lễ.
Triệu Doãn nhướng mắt nhìn hai người, khóe môi giật giật. Lạc Phong trông đỡ hơn trên môi chỉ bị rách một chút, má bên trái có một vết bầm, ngược lại Hứa Mạt một mắt nâu đen trán sưng đỏ, lỗ mũi còn thấm ra tia máu làm gương mặt tuấn tú của hắn trở nên vặn vẹo thì liền hỏi :” Hắn vốn đã bị ta đả thương, vậy mà các ngươi còn không dạy dỗ được à?”
Lạc Phong im lặng không nói gì, chỉ có Hứa Mạt ấm ức cáo trạng:” Bẩm vương gia, tên khốn vô sỉ kia thật quá đáng, thuộc hạ thấy hắn bị thương nên để hắn ra tay trước, không ngờ hắn chẳng nể tình toàn nhắm vào mặt mũi thuộc hạ mà đánh!”
-“Kết quả?” Triệu Doãn bình tĩnh uống tách trà lơ đãng hỏi.
-“Thuộc hạ nổi nóng liên thủ với Lạc Phong tẫn cho hắn một trận bất tỉnh nhân sự.” Hứa Mạt báo cáo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...