"Hay lắm, đánh hay lắm!"
Chứng kiến Không Minh chiếm được thế thượng phong, khán giả người Thượng Hải đều sôi nổi trầm trồ khen ngợi, mà bên phía người Nhật Bản vẻ mặt lại xám như tro tàn, bọn họ đã nhận ra một sự thật. Dường như Trung Điền Thái Lang không cùng cấp bậc với Không Minh hòa thượng....
Trung Điền Thái Lang mặc dù trúng một chưởng của Không Minh, nhưng mà bản thân hắn thực lực cường hãn, hơn nữa dùng ngạnh khí công hóa giải đi vài phần chưởng lực, nên cũng không có bị thương nặng. Chẳng qua bộ dạng của hắn không còn cuồng vọng như lúc ban đầu, ánh mắt nhìn về phía Không Minh đã cẩn thận hơn, tựa hồ Trung Điền Thái Lang thực không ngờ Không Minh sẽ lợi hại như vậy.
Mà ngay cả Lý Dật cũng thật không ngờ Không Minh lại biến thái như thế!
Thậm chí hắn nhìn ra được, Không Minh căn bản chưa sử dụng toàn lực, nhiều nhất cũng chỉ dùng ba thành công lực mà thôi!
Đối với tình huống này, Lý Dật âm thầm so sánh Không Minh cùng mình ở kiếp trước, kết quả phát hiện. Nếu như đang tại thời kì đỉnh phong mà chiến một trận cùng Không Minh, cho dù có thể thắng, nhưng chính mình cũng phải trả đại giá thảm khốc.
Lý Dật đưa mắt nhìn thoáng qua bên cạnh, Trịnh Thiết Quân cả chiều buồn bực vì mất đi con ái khuyển. Hiện giờ chứng kiến Không Minh đại phát thần uy, trong lòng tự nhiên thập phần sảng khoái. Còn Tiêu Thanh Sơn lại không ở đây, vừa rồi tiếp nhận một cuộc điện thoại liền đi ra bên ngoài, vẫn chưa trở lại.
Nguyên bản Trung Điền Thái Lang là một người tính tình cao ngạo, lại đèo bồng thêm cái danh tiếng thiên tài võ học, nên căn bản không có đem những người luyện võ khác để vào trong mắt.
Hiện giờ nghe câu nói cuồng vọng kia của Không Minh, hắn hoàn toàn nổi giận!
"Yaaaa!"
Trung Điền Thái Lang hét lớn một tiếng. Cả người giống như đạn pháo bắn tới phương vị của Không Minh. Lúc này hắn không chỉ dùng đường quyền đơn thuần, mà là quyền cước gia tăng, nhất chiêu nối liền nhất chiêu, luân phiên đan xen nhau. Thế công kích tựa như một cơn hồng thủy, uy lực còn mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng đối mặt với Trung Điền Thái Lang công kích, gương mặt của Không Minh lại không phát sinh chút biến hóa nào. Hắn một bên sử dụng bộ pháp nhẹ nhàng thoái lui ra phía sau, một bên nâng song thủ lên hóa giải đòn công kích. Mỗi khi Trung Điền Thái Lang dùng quyền, Không Minh lại dùng thủ chưởng gạt ra, mà Trung Điền Thái Lang dùng cước, thì hắn lại cong chân áp chế. Mỗi lần đều là hậu phát chế nhân, nhưng lại nhẹ nhàng hóa giải Trung Điền Thái Lang công kích.
Chứng kiến Không Minh ung dung đối chiêu trên lôi đài. Trong lòng Lý Dật cũng âm thầm bội phục.
Mặc dù mỗi lần xuất thủ Không Minh đều chậm chạp hơn một khắc. Nhưng hắn xuất thủ nhanh gọn và phi thường xảo diệu!
"Nhanh, xảo" đây chính là đặc thù của Không Minh, hắn xuất thủ quả nhiên phải gọi là hậu phát chế nhân. Mỗi lần đều điểm trúng khe hở trong đòn công kích của Trung Điền Thái Lang. Làm cho Trung Điền Thái Lang tiến thoái lưỡng nan.
Ngay tại lúc Không Minh đang hóa giải thế công, mà Trung Điền Thái Lang đã tiếp cận Không Minh tương đối gần. Bỗng nhiên cả người của Trung Điền Thái Lang nhảy dựng lên không trung, xuất ra một chiêu Mã Đạp Yến!
Thấy Trung Điền Thái Lang xuất ra chiêu thức Mã Đạp Yến, Trịnh Thiết Quân hơi khẽ nhíu mày. Thường xuyên sử dụng sát chiêu này hắn tự nhiên hiểu được, thời điểm Trung Điền Thái Lang xuất chiêu đã chiếm được khoảng cách có thể nói là hoàn mỹ, căn bản sẽ khiến cho Không Minh không thể tránh né!
Ngay trong lúc mọi người tưởng rằng Không Minh sẽ bị trúng chiêu, nhưng một lần nữa hắn lại cử động.
Hữu thủ của hắn nhanh như tia chớp vẽ ra hai chưởng trên không trung, đồng loạt điểm lên mu bàn chân của Trung Điền Thái Lang.
"Ba!"
"Ba!"
Hai thanh âm trầm đục qua đi, Trung Điền Thái Lang nguyên bản còn đang lơ lửng trên không trung liền bị Không Minh trực tiếp điểm ngã úp xuống sàn đấu.
Tình huống đột ngột biến chuyển làm cho mọi người trong trường đấu trợn mắt há mồm, theo sau đó tiếng vỗ tay khen ngợi cũng vang lên đinh tai nhức óc.
Trung Điền Thái Lang chỉ cảm thấy mu bàn chân truyền đến một trận bỏng rát, nơi sâu thẳm trong con ngươi của hắn rốt cuộc cũng toát ra một tia sợ hãi!
Sát chiêu này, có thể nói rằng hắn đã xuất ra toàn bộ thực lực của mình, nhưng đối phương lại giống như đang chơi đùa, trong nháy mắt liền tùy tiện hóa giải đòn công kích của hắn.
"Đây là toàn bộ thực lực của ngươi?" Không Minh ảm đạm cười, nụ cười kia ngưng tại trong mắt của Trung Điền Thái Lang lại giống như ác ma tươi cười, để cho hắn rợn cả tóc gáy.
Cứ việc trong lòng sản sinh ra cảm giác sợ hãi, nhưng Trung Điền Thái Lang tâm tính cao ngạo lại không muốn nhận thua dễ dàng như vậy, mà hắn cười lạnh nói: "Làm rùa đen rụt cổ tính toán cái gì? Có bản lĩnh thì ngươi tấn công ta đi?"
"Được."
Không Minh thản nhiên trả lời một câu, sau đó cả người thoạt nhìn giống như là quỷ mị, trượt tới hướng Trung Điền Thái Lang.
Chứng kiến một đạo bóng ảnh màu vàng chớp lóe, Lý Dật trong lòng không khỏi chấn động, hắn thầm nghĩ tốc độ của mình so với Không Minh cũng không nhanh hơn bao nhiêu.
Tốc độ của Không Minh nhanh tới cực điểm, nhưng rơi vào trong mắt người khác lại giống như tùy tiện bước đi.
Ngay sau đó bóng dáng của Không Minh đã tiến gần sát bên cạnh Trung Điền Thái Lang, mà khi Trung Điền Thái Lang tính toán né tránh thoái lui về phía sau, thì tay phải của Không Minh hóa thành chưởng ấn nhanh như chớp bung ra!
"Ba!"
"Răng rắc!"
Hai thanh âm giòn tan cơ hồ vang lên cùng lúc, Trung Điền Thái Lang bị một chưởng của Không Minh đánh trúng, vẻ mặt trong nháy mắt biến thành trắng bệch, thân hình không tự chủ được thoái lui ra phía sau.
Nhưng mà Không Minh liền giống như dán tại trên người của hắn, tay phải trong không trung lại hóa thành một đạo chưởng ảnh, bổ tới!
"Ba ba ba!"
.....
Liên tiếp sáu thanh âm trầm muộn qua đi, thân hình của Trung Điền Thái Lang bị dính ở trên lan can song sắt.
"Hộc!"
Đột nhiên Trung Điền Thái Lang xoay người, há miệng phun ra một búng máu tươi, sau đó cả người vô lực ngã xuống mặt đất, thân thể của hắn cật lực run rẩy vài cái, đồng tử đã giãn nở thật lớn, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi. Dường như hắn thật không ngờ, Không Minh ở trước mặt này, hắn không chỉ vô lực hoàn thủ, thậm chí ngay cả cơ hội tránh thoát cũng đều không có!
Trên sàn lôi đài, thân hình của Trung Điền Thái Lang hung hăng co giựt, máu tươi trong miệng tuôn ra thành dòng. Sau vài giây đồng hồ qua đi, cả người hắn nằm im ở trên mặt đất, không một chút nhích động.
Không Minh đứng tại giữa sàn lôi đài, hướng mọi người bốn phía chung quanh hành lễ, sau đó theo cửa sắt đi vào trong hành lang.
Không Minh biểu diễn kinh thế chấn động toàn bộ khán giả có mặt tại đương trường, ngay cả Lý Dật cũng bị chấn trụ!
Nhìn cái bóng lưng màu vàng dần dần đi khuất, nguyên bản trong trường đấu hắc quyền đang tĩnh lặng đột nhiên bộc phát ra chuỗi trận thanh âm gầm rú hưng phấn.
"Thắng rồi....!"
"Tên tiểu tử mặt trắng kia chính là đồ toi cơm!"
"Thật hưng phấn, mẹ nó, ta còn tưởng mình đang xem phim hành động!"
"Ta đã nói trước mà, hòa thượng nội môn Thiếu Lâm Tự thực sự ngưu bức!"
.....
Nhất thời, khán giả bên phía người Thượng Hải đều lộ vẻ hưng phấn, lớn tiếng hoan hô. Trong đó Trịnh Dũng Cương cùng đầu lĩnh Hà Giang cũng vỗ tay hoan nghênh chúc mừng.
"Trung Điền Thái Lang thua?"
"Bị đánh chết?"
"Không hề có lực hoàn thủ?"
......
Tương phản, khán giả bên phía thương nhân Nhật Bản thì giống như bị á khẩu, thậm chí có vài người dụi mắt không dám tin, dường như không thể tưởng tượng nổi thiên tài võ học của quê nhà lại bị đánh chết dễ dàng như vậy.
Hơn nữa, chuẩn bị xuất chiến trận đấu kế tiếp là Điền Đằng Cương cũng phải nhíu mày, hiển nhiên thực lực của hòa thượng Không Minh nằm ngoài phạm vi dự đoán của hắn. Nếu trận đấu kế tiếp còn đối thủ biến thái giống như vậy, hắn sẽ thua mà không hề nghi ngờ.
Dưới những tiếng hoan hô rung trời của khán giả, đồng thời nhân viên công tác cũng đem thi thể của Trung Điền Thái Lang dọn ra bên ngoài. Còn Không Minh cũng không trực tiếp bỏ đi luôn, mà chậm rãi tới ghế lô, sau khi phát hiện Tiêu Thanh Sơn vắng mặt, liền hướng Trịnh Thiết Quân thi lễ nói: "Trịnh thí chủ, nhiệm vụ của phương trượng đại sư giao phó tôi đã hoàn thành, xin cáo từ trước."
"Đa tạ Không Minh đại sư! Tiểu Dật, cậu dẫn đại sư đi ra ngoài." Trịnh Thiết Quân đứng lên hướng Không Minh hoàn lễ, sau đó nhìn sang Lý Dật nói.
Trong lòng Lý Dật thực sự bội phục Không Minh hòa thượng, nghe được Trịnh Thiết Quân phân phó, không nói hai lời liền trực tiếp đứng lên, bày ra một cái tư thế xin mời.
Theo sau đó, Lý Dật dẫn Không Minh ra ngoài trường đấu hắc quyền, phái nhân viên công tác trong Vĩnh Hòa hội sở lái xe đưa hắn tới khách sạn. Theo như Trịnh Thiết Quân nói, Không Minh sẽ ở lại đến rạng sáng ngày thứ hai mới ngồi tàu hỏa quay trở về Thiếu Lâm Tự.
Đối với chuyện này, nhiều ít Lý Dật có chút tiếc nuối, vốn dĩ hắn còn muốn nhân cơ hội này cùng Không Minh thỉnh giáo kiến giải võ học.
Kiếp trước Lý Dật học đều là thuật sát nhân, đối với võ thuật liên quan không nhiều lắm, hiện giờ chứng kiến Không Minh biểu diễn kinh thế, mới phát hiện ra luyện được võ thuật đến mức độ hỏa hầu nhất định cư nhiên cũng sẽ phi thường lợi hại.
Tuy rằng trong lòng nuối tiếc nhưng Lý Dật lại dùng tốc độ nhanh nhất quay lại trường đấu hắc quyền.
Bởi vì, trong lòng hắn hiểu rõ, trận đấu kế tiếp mới chính là trận chiến then chốt!
Nếu trận kế tiếp chiến thắng, vô luận là Tiêu Thanh Sơn, đại ca Thiên Tự Đầu của Mãnh Hổ bang nói riêng, hay toàn bộ giới hắc đạo hai miền nam bắc nói chung, đều có thể mở mày mở mặt.
Ngược lại nếu như thua trận, như vậy toàn bộ giới hắc đạo hai miền nam bắc đã bị người ta đuổi tới tận cửa giáng cho một cái tát. Mà địa vị của Tiêu Thanh Sơn chỉ sợ cũng khó giữ được.
"Lý Dật!"
Ngay tại lúc Lý Dật muốn tiến vào trường đấu hắc quyền, lại nghe được một cái thanh âm quen thuộc.
Lý Dật thân hình không khỏi ngưng lại, theo bản năng xoay người hướng về phía sau nhìn thoáng qua. Bất ngờ trông thấy Trần Lâm một thân áo da bó sát người đang nhanh chân bước tới bên này.
"Sao cô lại đến đây?" Chứng kiến Trần Lâm, Lý Dật hơi có chút kinh ngạc, hiển nhiên hắn thật không ngờ Trần Lâm sẽ xuất hiện ở trong này.
Dường như tâm tình của Trần Lâm đang bất hảo, vừa nghe Lý Dật hỏi, biểu tình băng sương nói: "Tôi đến giết người!"
"Giết người?" Lý Dật nhất thời nhíu mày, sự kiện hôm nay đối với toàn giới hắc đạo hai miền nam bắc mà nói chính là một ngày đặc biệt. Mà những người có mặt trong trường đấu hắc quyền, thân phận người nào cũng đều không kém, Trần Lâm muốn giết ai.....
Tựa như đoán được suy nghĩ trong lòng của Lý Dật, Trần Lâm liền giải thích nói: "Tôi biết hôm nay bên trong toàn bộ đều là những nhân vật hắc đạo kiêu hùng một phương, tôi không phải đến bắt bọn họ, mà là muốn thanh toán với Điền Đằng Cương!"
"Điền Đằng Cương?" Lý Dật có chút nghi hoặc: "Có chuyện gì sao?"
"Một người chị em kết nghĩa của tôi từng được phái đi Nhật Bản thi hành nhiệm vụ, bị tên hỗn đản đó bắt được, kết quả, hắn và chiến hữu của hắn cùng nhau cưỡng bức nàng...." Thanh âm của Trần Lâm khàn đục, lúc nói chuyện đồng thời trong con ngươi lóe lên một tia phẫn nộ, ngay cả thân hình mềm mại cũng không tự chủ được mà run rẩy.
Lý Dật chứng kiến Trần Lâm cảm xúc cực kì bất ổn, suy nghĩ một chút nói: "Trần Lâm, tôi biết trong lòng của cô thật sự muốn giết chết tên hỗn đản kia ngay lập tức. Bất quá, ít nhất cũng phải đợi sau khi trận đấu chấm dứt. Hơn nữa, nếu như hắn thắng trận, cô vẫn không thể giết hắn tại đất Thượng Hải này."
"Tôi mặc kệ, tốt nhất là các người xử lý hắn ngay ở trên lôi đài, không giải quyết được hắn, tôi sẽ trực tiếp đi giết hắn!" Thanh âm của Trần Lâm phi thường lạnh.
"Điều này sẽ làm cho giới hắc đạo cả nước hỗn loạn!" Lý Dật giọng điệu thập phần nghiêm chỉnh.
Trần Lâm vẫn cười lạnh nói: "Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi chỉ cần cái mạng của hắn!"
Chứng kiến biểu tình kiên định trên gương mặt của Trần Lâm, Lý Dật hiểu rõ ràng, một khi Trần Lâm phát cơn điên, thật sự đúng là không ai có thể ngăn cản nổi, dù sao phía sau nàng cũng có một tòa đại sơn chống lưng.
"Trước tiên cô đi vào theo tôi." Trầm ngâm một lúc, Lý Dật đành phải mang Trần Lâm đi vào bên trong, sau đó căn cứ theo kết quả của trận đấu mà định đoạt. Đồng thời Lý Dật cũng hi vọng bên phía Tiêu Thanh Sơn có thể chiến thắng được trận này, như vậy mọi nhà sẽ đều hoan hỉ.
Trần Lâm vừa nghe Lý Dật nói như thế, cũng không nhiều lời thêm nữa, mà theo chân Lý Dật đi vào bên trong trường đấu hắc quyền, tiến thẳng tới cửa ghế lô của đám người Tiêu Thanh Sơn đang ngồi.
Sau khi tiến vào ghế lô, Lý Dật rõ ràng phát hiện, toàn bộ mọi người ngay cả Tiêu Thanh Sơn sắc mặt đều không thích hợp, trực giác nói cho hắn biết, nhất định đã có chuyện xảy ra.
"Làm sao vậy?" Lý Dật trầm giọng hỏi.
Trịnh Thiết Quân hung hăng vỗ lên bàn trà, trực tiếp làm cho chiếc bàn vỡ nát, chỉ nghe hắn mắng: "Không biết tên chó má nào đã động thủ cước, con át chủ bài của bộ đội đặc chủng T7 không cách nào có mặt được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...