Trịnh Dũng Cương?
Ba chữ kia vừa ra khỏi miệng, toàn bộ đám lưu manh không hẹn mà đồng thời ngưng lại, biểu tình khiếp sợ ngoái cổ ra ngoài nhìn ngó.
Bọn chúng tập trung nhìn lại, Trịnh Dũng Cương cao lớn từ trong chiếc Hummer nhảy xuống, phía sau của hắn còn đi theo mấy chiếc xe hơi. Ngay khi hắn vừa nhảy xuống, đồng thời những chiếc ô tô này cũng dừng lại, một đám người hung thần ác sát từ bên trong đi xuống.
Cùng bọn lưu manh của nam nhân xăm hình bất đồng, đám người này đều mặc âu phục đi giày tây, vẻ mặt hung hãn, vừa nhìn đã biết là hạng người kiêu dũng thiện chiến.
Bọn họ không phải ai khác, chính là tinh anh trong Mãnh Hổ bang do Trịnh Thiết Quân huấn luyện ra, đồng thời cũng là thủ hạ bên cạnh của Trịnh Dũng Cương.
Sau khi xuống xe, Trịnh Dũng Cương hung tợn nhìn thoáng qua đám người Hùng ca, chứng kiến bộ dạng của hắn trắng bệch như xác chết, cũng âm trầm mắng: “Con mẹ nó, đều ngoan ngoãn đứng đó cho tao, ai dám chạy tao chặt chân của nó cho chó ăn!”
Nói xong Trịnh Dũng Cương nhẹ nhàng chạy vào trong quán, chứng kiến Lý Dật vẫn bình yên vô sự, thoáng thở phào một hơi nói: “Dật ca, tôi biết anh sẽ không bị thương mà!”
Mấy hôm nay, Trịnh Dũng Cương nhận được khí tài do Lý Dật đưa cho hắn, càng huấn luyện càng cảm nhận được thiết bị này không tầm thường, bởi thế hắn cũng trầm mê ở trong đó, hận không thể một ngày hai mươi tư tiếng đều đi tập luyện.
“Mau gọi tên Long ca vào đi, tôi có chuyện muốn nói cùng hắn.” Lý Dật mỉm cười nhìn Trịnh Dũng Cương phân phó.
Trịnh Dũng Cương lập tức đi ra cửa, âm hiểm cười nói: “Thằng nào tên Long ca? Dật ca mời vào trong quán!”
Dật ca?
Nếu như lúc trước ba chữ Trịnh Dũng Cương đủ làm cho đám người của tên nam nhân xăm hình rung động, như vậy hiện tại hai chữ Dật ca càng làm cho đại bộ phận người mềm nhũn hai chân. Thậm chí, một số tên nhát gan hai chân bắt đầu run run, giữa háng lại xón ra chất lỏng màu vàng.
Những ngày qua, sự tình Kiều Thất Chỉ chui qua háng của Lý Dật, đã truyền khắp cả giới hắc đạo phương nam!
Bọn lưu manh tôm tép này mặc dù không có bản lĩnh chân chính hỗn ở bên ngoài, nhưng hâm mộ thảo luận những sự tình của các vị đại ca trong giới hắc đạo, ai biết càng nhiều thông tin lại càng vinh quang hơn, ở trước mặt đồng bạn cũng tôn thêm được mặt mũi.
Mặc dù có chút tổn hao tinh thần nhưng bọn chúng thích vẽ hình người, bọn chúng mơ ước một ngày nào đó có thể trở thành đại ca hắc đạo trong truyền thuyết. Nhưng sự thật không may mắn như vậy, một là bị chém chết, hai là bị vướng phải vòng pháp luật, hoặc cụt tay gãy chân là bình thường, từ đó trở đi rời khỏi giang hồ…
So sánh với đám tôm tép mà nói, Hùng ca cùng nam nhân xăm hình là sợ hãi nhất!
Thân làm thành viên ngoại môn bên Thiên Tự Đầu của Mãnh Hổ bang, đối với sự tình của hai người Trịnh Dũng Cương và Lý Dật nhiều ít có chút hiểu biết. Còn nam nhân xăm hình nghe được Trịnh Dũng Cương kêu hai chữ Dật ca, hai chân liền mềm nhũn như bún, trực tiếp quỳ gục trên mặt đất.
Hắn không phải ngu ngốc, nếu con trai của Chiến Thần Phá Quân, Trịnh Dũng Cương đều phải kêu hai tiếng Dật ca, như vậy thân phận của Lý Dật không cần nói nhiều cũng hiểu.
Chứng kiến nam nhân xăm hình vừa quỳ gối, Trịnh Dũng Cương lập tức hiểu được thân phận của hắn, diễn cảm mau chóng chuyển thành dữ tợn: “Mày tự lăn mình tới, hay là thích tao cho người đưa mày vào?”
Tên nam nhân xăm hình nghe Dũng Cương nói như vậy không khỏi giật mình, nhất thời đái ra quần. Mặc dù chính hắn cũng muốn đi vào nhưng căn bản toàn thân không còn khí lực, giống như siêu thoát, không thể cử động.
Chứng kiến tư thế của nam nhân xăm hình kia, Trịnh Dũng Cương không kiên nhẫn phất tay, nói: “Mau nâng hắn đem vào bên trong đi!”
Hiện tại, tên nam nhân xăm hình đã nhắm chặt hai mắt, trực tiếp lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Nghe được Trịnh Dũng Cương phân phó, hai gã thủ hạ của Trịnh Dũng Cương nhanh nhẹn bước ra phía trước, đem nam nhân xăm hình nâng lên, kéo vào trong quán thịt nướng. Mà những người khác chặn đường ở bốn phía chung quanh cửa tiệm, cấm không cho đám người Hùng ca rời đi.
Sau khi nam nhân xăm hình được mang vào trong quán, như cũ vẫn lâm vào trạng thái mê man. Bởi thế Trịnh Dũng Cương không đợi Lý Dật phân phó, vung tay lên vả vào miệng của hắn một cái.
“Ba!”
Trịnh Dũng Cương từ nhỏ luyện võ, một thân khí lực phi thường không sai, một cái tát này hạ xuống, trên khuôn mặt của tên nam nhân xăm hình nhất thời xuất hiện rõ ràng năm dấu ngón tay, khóe miệng rướm máu, vài chiếc răng theo máu loãng rớt trên mặt đất.
“A…~”
Tên nam nhân xăm hình phát ra một tiếng rên thống khổ, mở to mắt nhìn vào gương mặt dữ dằn của Trịnh Dũng Cương, thiếu chút nữa đã bị dọa cho ngất đi tiếp.
“Nhớ kĩ, từ hôm nay trở đi nếu mày còn dám thu phí bảo kê của khu phố chợ đêm, tao sẽ đem mày ra sông Hoàng Phố làm mồi cho cá ăn!” Trong bang thường nghe người ta dọa dẫm như vậy, Lý Dật bất tri giác cũng học theo những lời này.
Tên nam nhân xăm hình bị Trịnh Dũng Cương tát cho một cái, đầu óc vẫn còn quay cuồng khó chịu, căn bản không có nghe rõ Lý Dật cảnh cáo, nên không đáp lời của Lý Dật.
“Bốp!”
Trịnh Dũng Cương thấy thế không chút do dự lại cho hắn thêm một cú vả, trực tiếp đem nam nhân xăm hình đánh cho nằm úp sấp trên mặt đất.
“Có nghe hay không?” Trịnh Dũng Cương trừng mắt quát, bộ dạng kia rất dọa người, trông thực giống với Trương Phi ở thời tam quốc.
“Dạ…dạ!” Nam nhân xăm hình nuốt nước miếng hòa trộn cùng máu loãng, hoảng sợ đáp một tiếng, sau đó hai mắt vừa nhắm, lại hôn mê bất tỉnh.
Trịnh Dũng Cương nhịn không được hỏi: “Dật ca, tiểu tử này cũng quá hèn mọn, anh thích xử trí nó như thế nào?”
“Cứ như vậy được rồi. Chúng ta đi, một hồi nữa cảnh sát tới nhiều ít cũng gặp chút phiền toái.” Mục đích của hắn đã hoàn thành, không muốn tiếp tục dây dưa thêm nữa.
Trịnh Dũng Cương vốn định để cho tên nam nhân xăm hình làm bao cát thịt, nhân tiện kiểm tra thành quả huấn luyện của mình. Nhưng vừa nghe Lý Dật nói như thế, đành phải buông tha ý tưởng tà ác trong lòng, gật đầu cười nói: “Được, nghe theo lời của Dật ca.”
Lý Dật không nói thêm gì nữa mà chậm rãi đứng lên, đi ra ngoài, ngang qua ông chủ quán thịt nướng thì rõ ràng cảm nhận được hắn như đang hóa đá, một mực đứng nguyên tại chỗ, cái miệng mở rộng đủ có thể nhét được một chiếc bánh mì!
Lý Dật hiểu chuyện xảy ra ngày hôm nay sẽ mang đến cho ông chủ quán bao nhiêu kinh ngạc, nhưng hắn cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ hướng chủ quán mỉm cười, sau đó mang theo Lưu Vi hướng ra bên ngoài mà đi.
“Đám tiểu khốn khiếp tụi bây, hôm nay Dật ca tâm tình hảo, liền tha cho tụi bây một con đường sống, mau cút cho khuất mắt tao!” Trịnh Dũng Cương nhìn đám người Hùng ca phất tay nói.
Đám người này nghe được Trịnh Dũng Cương chịu buông tha, không nói hai lời, tản ra bốn phía bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta cứng lưỡi.
Đuổi đám người Hùng ca đi, Trịnh Dũng Cương lập tức chạy đến bên cạnh Lý Dật, nói: “Dật ca, nếu đã ra ngoài rồi, chúng ta cũng đi uống một chút đi.”
Lý Dật nhìn qua đám thủ hạ của Trịnh Dũng Cương, cảm giác lời đề nghị này không sai, là một cơ hội quan hệ gần gũi hơn cùng mọi người, bởi thế gật gật đầu nói: “Ở trong này chỉ sợ không được, đổi cái địa phương khác đi. Các cậu chọn địa điểm, tôi đưa Vi Vi trở về liền quay lại.”
“Được!” Trịnh Dũng Cương nghe Lý Dật nói như thế có chút hưng phấn. Những ngày qua mặc dù hắn tiến bộ thần tốc nhưng nhiều chỗ lại như cũ không hiểu, trong lòng nín một bụng nghi vấn, vừa vặn mượn cơ hội tìm đáp án trên miệng Lý Dật.
Sau đó hắn đưa Lưu Vi trở về nhà, rồi đánh ô tô đến Cổn Thạch hội sở tụ họp cùng đám người Trịnh Dũng Cương.
Buổi tối hôm nay, Lý Dật, Trịnh Dũng Cương cùng những thủ hạ của hắn một mực uống tới hửng đông.
Trong cuộc vui uống hết bao nhiêu cân rượu, Lý Dật không rõ ràng lắm nhưng đợi cho đến lúc hửng đông, ngoại trừ hắn còn giữ được một chút thanh tỉnh, những người khác đã hoàn toàn nằm gục, mà trong gian phòng la liệt vỏ rượu vang, rượu đế, bia, đủ các loại có chất cồn.
Trong giới hắc đạo có một quy củ bất thành văn, trên bàn rượu chẳng những có thể thương lượng đủ chuyện làm ăn, nhưng lại còn có thể kết hạ giao tình.
Lý Dật chưa dám nghĩ thông qua một bữa rượu liền khiến cho Trịnh Dũng Cương cùng những thủ hạ của hắn đối với mình khăng khăng một mực, nhưng Lý Dật hiểu được, từ sau hôm nay bản thân mình không còn là người cô độc nữa.
Nhưng Lý Dật không biết, cuộc đời nhiều lúc lắm trái ngang, trong thời gian ngươi đắc ý nhất sẽ có người nhảy ra đạp một cước, làm cho ngươi từ trên thiên đường rơi xuống dưới địa ngục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...