Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Mỗi khi Lý Dật vận động vào lúc sáng sớm, vị bác sĩ riêng của Tần Huy đều sẽ trách cứ hắn, nhưng cũng không khuyên được Lý Dật.

Suốt mấy ngày, vết thương nơi cánh tay Lý Dật tuy chưa lành lại hoàn toàn, thế nhưng cũng có thể vận động như bình thường. Dù sao, đạn cũng không làm bị thương xương và gân tay của hắn, chỉ làm bị thương vùng thịt mềm mà thôi.

Một ngày sáng sớm, Lý Dật vừa rèn đúc xong thân thể, Tần Huy đột nhiên tới.

“Lý tiên sinh, những gì ngài cần đều đã được làm thỏa đáng, tất cả ở đây.” Lúc Tần Huy vào cửa tay cầm một túi hồ sơ, bên trong đầy đủ những gì Lý Dật cần.

Lý Dật có ấn tượng không tệ đối với Tần Huy, nghe được Tần Huy nói, hắn cười cười, nói: “Làm phiền Tần tiên sinh.”

“Những thứ này đều do Tôn Đại Vĩ làm giúp ông, không cần cảm tạ tôi, tôi chỉ chuyển giao mà thôi.” Tần Huy ha hả cười: “Lý tiên sinh, ở đây có quen không? Còn cần thứ gì không?”

Lúc hỏi điều này, biểu tình Tần Huy có chút cổ quái, hiển nhiên, bí thư của hắn đã đem lời Lý Dật nói ngày hôm đó chuyển cáo cho hắn.

“Tốt, không còn cần gì khác.” Lý Dật suy nghĩ một chút, nói: “Tôi nghĩ ba ngày sau sẽ đi.”

“Nhanh như vậy?” Tần Huy có chút kinh ngạc: “Thương thế của ông còn chưa tốt đâu? Ba ngày sau đã đi, sợ rằng không tốt?”

Tôn Đại Vĩ thì muốn Lý Dật đi cho nhanh, mà Tần Huy lại lo lắng về vết thương của Lý Dật, điều này làm cho Lý Dật nảy sinh hảo cảm: “Cảm tạ quan tâm, vết thương đã không còn đáng ngại. Ba ngày sau hẳn là có thể khôi phục lại.”

Tần Huy chẳng hay biết, Lý Dật cũng tự mình hốt thuốc cho mình, mà những loại thuốc đều có thể nhanh chóng khôi phục thân thể. Ngay từ đầu, bác sĩ riêng kiên quyết phản đối hành vi hốt thuốc của Lý Dật, nhưng sau khi Lý Dật nói tất cả hậu quả do chính hắn gánh chịu, thì vị bác sĩ kia cũng liền bình thường trở lại.

Dù sao, Lý Dật muốn làm sao lăn qua lăn lại cũng là chuyện của Lý Dật, có quan hệ gì tới hắn đâu?

“Nếu ông đã muốn đi, tôi cũng không cản trở nữa.” Tần Huy thở dài, nói: “Nguyên tôi muốn đưa ông đi xem buổi biểu diễn năm mới của Mộ Dung Tuyết tại sân vận động Hồng Quán vào đêm mai, thế nhưng tôi nghe được tin tức ngầm, buổi biểu diễn rất khả năng sẽ hủy bỏ.”


“Hủy bỏ? Vì sao?” Lý Dật có chút nghi hoặc.

Tần Huy lắc đầu, nói: “Nguyên nhân cụ thể tôi cũng không rõ ràng. Bất quá lần này buổi biểu diễn mừng năm mới này đã được chuẩn bị rất đầy đủ. Hơn nữa độ tuyên truyền cũng rất lớn tràn ngập các công ty truyền thông của quốc nội. Dù một ít công ty truyền thông nước ngoài cũng tới. Nếu như hủy bỏ buổi biểu diễn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đối với sự nghiệp phát triển của cô ấy, thật không biết cô ấy nghĩ như thế nào.”

Lẽ nào nàng gặp phải sự phiền phức gì?

Nghe được Tần Huy nói, Lý Dật hơi nhíu mày, trầm ngâm một lát nói: “Tần tiên sinh, cho tôi biết địa chỉ của Mộ Dung Tuyết, tối nay tôi đi gặp cô ấy.”

“Lý tiên sinh muốn đi gặp Mộ Dung Tuyết?” Tần Huy có chút lo lắng nói: “Có lẽ Lý tiên sinh không biết, bởi vì Mộ Dung tiểu thư dự định hủy bỏ buổi biểu diễn, Lăng Vĩnh Binh cũng Hồng Tinh thập phần sốt ruột, hầu như mỗi ngày đều chạy tới chỗ cô ấy. Hơn nữa…Tiêu Cường đang truy cầu Mộ Dung Tuyết, hầu như mỗi ngày đều đi tới chỗ của nàng.”

Nghe được hai chữ Tiêu Cường, trong lòng Lý Dật tuôn ra một cỗ sát ý, sắc mặt cũng cực kỳ bình tĩnh: “Yên tâm đi, tôi tự có đúng mực, sẽ không liên lụy tới ông.”

“Đây cũng không phải là liên lụy hay không liên lụy, bất luận là Tiêu Cường hay Lăng Vĩnh Binh, bọn họ cũng không dám đụng tới một sợi tóc của tôi.” Tần Huy nói lời này thập phần tự tin, sau đó hắn lại chuyển lời, nói: “Tôi chỉ lo lắng sự an nguy của Lý tiên sinh mà thôi.”

Nghe được Tần Huy nói, trong lòng Lý Dật cười nhạt, nếu ta có thân phận, có địa vị, Tiêu Thanh Sơn và Đái Hồ còn đối với ta như vậy sao?

Đáp án thập phần rõ ràng, sẽ không.

Trên thế giới này, giết chết một người bình thường cũng sẽ không khiến cho thứ gì rung chuyển, thế nhưng muốn giết chết một danh nhân, hiệu quả hoàn toàn khác hẳn. Lý Dật tuy rằng đã từng là nhân vật nổi tiếng của xã hội, thế nhưng tất cả đều là Tiêu Thanh Sơn cho hắn, Tiêu Thanh Sơn muốn giết hắn, hắn tự nhiên không có bất luận địa vị gì đáng nói.

Bởi vì…đối với hắn mà nói, Tiêu Thanh Sơn có thể cho hắn thân phận và địa vị, đồng dạng cũng có thể thu hồi. Tiêu Thanh Sơn thu hồi tất cả của hắn, sau đó lại dùng truyền thông đối với hắn tiến hành phong tỏa, như vậy, hắn chỉ là một người thường triệt để, không ai sẽ đi quan tâm hắn.

….

Buổi tối, bầu trời đầy sao, ngẩng đầu nhìn lên thấy giống như một dòng sông bạc, liếc mắt nhìn không thấy đầu cùng. Dưới tinh không, ánh sáng đèn neon nhu hòa bao phủ cả tòa thành thị, phảng phất như vì thành thị phủ thêm một chiếc áo khoác hoa lệ, vô cùng mê người.


Ngày ba mươi mốt tháng mười hai, năm 2009, đêm cuối cùng.

Đối với những đôi nam nữ đang chìm trong tình yêu mà nói, buổi tối này tràn ngập hương vị lãng mạn, mà đối với những nam nữ độc thân mà nói, buổi tối này tràn ngập hương vị cô độc, sự tập kích của tịch mịch càng thêm mãnh liệt so với dĩ vãng, điều này làm cho bọn họ phải đi ra khỏi nhà, đến một loạt chỗ ăn chơi như quán bar, dùng rượu mạnh và chất nicotin gây tê sự tịch mịch trong lòng, thậm chí có người tuyển chọn phương thức phóng túng bản thân để chống đỡ sự cô đơn tập kích, cáo biệt buổi tối cuối cùng của năm 2009.

Ở dưới tình hình này, buổi tối hôm nay tràn ngập hương vị trụy lạc, các nhà hàng quán bar chật ních, hai bên đi thuê phòng đại khái đều chỉ mới gặp mặt nhau lần đầu tiên, lần đầu tiên quen nhau, lần đầu tiên uống rượu…có người thậm chí ngay cả tên của đối phương cũng không biết.

Tình một đêm.

Ba chữ này, là sự hình dung chân thực nhất của những nam nữ độc thân.

Làm nghệ sĩ nổi tiếng nhất hiện nay, Mộ Dung Tuyết ở một số thành phố lớn đều có biệt thự riêng của mình, tại Hong Kong có cả hai biệt thự. Đương nhiên, nàng mua nhiều biệt thự như vậy cũng không phải để tiêu xài, càng không phải để phô bày sự giàu sang, bởi vì nàng không thích cảm giác ở khách sạn.

Ở buổi tối hôm nay, Mộ Dung Tuyết không đi ra ngoài phóng túng, cũng không đi làm việc, mà vẫn ở mãi trong biệt thự của nàng.

Vào buổi chiều, Lăng Vĩnh Binh từng tự mình đến tìm nàng một chuyến, nỗ lực thuyết phục nàng, để buổi biểu diễn ngày mai tiến hành đúng hạn, thế nhưng lại bị nàng cự tuyệt.

Nàng không hề nói lý do với Lăng Vĩnh Binh, chỉ nói ba chữ, không tâm tình.

Đối với việc này, mặc dù Lăng Vĩnh Binh thập phần phiền muộn, thế nhưng cuối cùng cũng phải tiếp nhận quyết định của Mộ Dung Tuyết, đồng thời dự định vào sáng sớm ngày mai sẽ mời ký giả dự họp báo tuyên bố tin tức, tuyên bố chuyện này.

Trong phòng ngủ của Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết đang ngồi trên ghế bên cửa sổ, nhìn những ngôi sao sáng bên ngoài bầu trời, ánh mắt vẫn không di động, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

“Bang bang!”


Tiếng đập cửa rất nhỏ mà hữu lễ vang lên, ngoài cửa truyền đến thanh âm của ẻo lả: “Tiểu Tuyết, cô đã suốt một ngày không ăn gì rồi, tôi đã nấu cháo cho cô, đi ra ăn một chút đi.”

Ẻo lả dứt lời, ở ngoài cửa chờ gần hai phút, thế nhưng không có nghe được Mộ Dung Tuyết trả lời.

Vì thế, ẻo lả không thể làm gì khác hơn là thở dài rời đi.

Lúc dĩ vãng, hắn cũng không cùng Mộ Dung Tuyết ở chung một chỗ, chỉ là gần đây vì tình huống đặc thù nên mới lưu lại chiếu cố Mộ Dung Tuyết, mà ngoại trừ Mộ Dung Tuyết đồng ý, bằng không hắn không thể bước vào phòng ngủ của Mộ Dung Tuyết một bước.

“Người là sắt, cơm là thép, không ăn gì là không được đâu.” Thanh âm rất nhỏ mà quen thuộc vang lên phía sau Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết không quay đầu lại, chỉ vô ý thức nói: “A Khải, không phải tôi đã nói qua với anh, không có sự cho phép của tôi không cho anh vào phòng sao? Sao anh lại…”

Lúc Mộ Dung Tuyết nói tới phân nửa, bỗng nhiên nhìn thấy được bóng dáng một người hiện lên trên cánh cửa sổ bằng thủy tinh.

Sau một khắc, cả người nàng như cả kinh, vô ý thức xoay người!

Khi vừa nhìn thấy Lý Dật trong hình dáng mái tóc dài cùng chòm râu sơn dương, Mộ Dung Tuyết cũng không thét lên chói tai, mà cả người run lên nhìn cặp mắt khiến cho nàng ngày mong đêm tưởng, con ngươi của nàng đột nhiên phóng lớn, biểu tình trên mặt cực kỳ kích động!

Khi trong nháy mắt nhìn thấy cặp mắt kia, nàng liền nhận ra nam nhân trước mắt.

“Là…là…anh sao?” Mộ Dung Tuyết run rẩy vươn tay phải, nỗ lực muốn vuốt ve khuôn mặt của Lý Dật, thế nhưng bàn tay đưa lên giữa không trung lại thu trở về, tựa hồ nàng lo sợ đây chỉ là giấc mộng, một lúc nàng sờ vào thấy rỗng không, mộng sẽ tỉnh.

Lý Dật vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt của Mộ Dung Tuyết, mỉm cười nói: “Là anh.”

Cảm thụ được nhiệt độ ấm nóng trên bàn tay của Lý Dật, thân thể Mộ Dung Tuyết chấn động, sau đó nàng nở nụ cười, cười đến dị thường hạnh phúc, trong nháy mắt lộ ra dáng tươi cười, nàng kìm lòng không được nhào vào trong lòng Lý Dật.

Lý Dật không cự tuyệt vòng tay của Mộ Dung Tuyết, mà vươn hai tay ôm lấy nàng.


Thân thể mềm mại ngã vào lòng, trong đầu Lý Dật nhớ tới lần đầu tiên khi quen biết Mộ Dung Tuyết tại Thượng Hải, ôn nhu nói: “Em gầy.”

Mộ Dung Tuyết không trả lời Lý Dật nói, mà chăm chú vòng tay sau lưng Lý Dật, nhắm mắt lại, tham lam hít lấy hương vị trên người Lý Dật, tựa hồ như muốn ghi tạc mùi vị trên cơ thể Lý Dật vào lòng mình vĩnh viễn.

Không biết qua bao lâu, Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, dừng trên khuôn mặt chịu đủ tang thương của Lý Dật, nói: “Bọn họ nói anh đã chết, em nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn được gặp anh nữa.”

“Không phải anh vẫn đang sống thật tốt đó sao?” Lý Dật cười cười, chỉ là dáng tươi cười không thể che giấu vẻ khổ sáp không thể xóa mờ.

Có thể là vì muốn che giấu vẻ khổ sáp kia, Lý Dật lập tức nói sang chuyện khác: “Vì sao muốn hủy bỏ buổi biểu diễn ngày mai? Anh vốn có dự định nghe xong buổi biểu diễn của em mới rời đi.”

“Bởi vì lo lắng cho anh, nên không có tâm tư.” Mộ Dung Tuyết ôn nhu nhìn chằm chằm con ngươi của Lý Dật, nhẹ giọng nói: “Bất quá anh đã muốn đến nghe, như vậy em sẽ thông tri bọn họ, ngày mai sẽ tiến hành biểu diễn đúng hạn.”

“Như vậy những người hâm mộ của em sẽ ghen.” Lý Dật trêu chọc.

Không biết vì sao, thấy biểu tình giả vờ làm ra vẻ dễ dàng của Lý Dật thì Mộ Dung Tuyết có chút đau lòng, nàng biết nam nhân kiên cường trước mắt này không muốn biểu hiện vẻ mềm yếu ngay trước mặt của nàng.

“Em chỉ muốn hát cho một mình anh nghe.” Mộ Dung Tuyết chăm chú nói.

“Tuy rằng anh rất nguyện ý như vậy, thế nhưng hiện nay mà nói không có cơ hội.” Lý Dật cười cười, sau đó lau đi nước mắt trên mặt Mộ Dung Tuyết, nói: “Tối ngày mai anh sẽ đến xem buổi biểu diễn của em, nhớ kỹ trang phục đẹp một chút, chuẩn bị đầy đủ một chút, tranh thủ cho anh sự vui mừng.”

Dứt lời, Lý Dật tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, nói: “Còn nữa, không nên đem chuyện anh tới gặp em nói cho bất luận kẻ nào!”

“Anh phải đi rồi sao?” Mộ Dung Tuyết cố sức ôm lấy Lý Dật.

Lý Dật cười khổ nói: “Nhìn em có lẽ đã lâu không có ngủ đủ giấc, thật sự còn không nghỉ ngơi, ngày mai mang theo hai con mắt gấu mèo làm sao ra sân khấu? Anh cũng không muốn ngày mai thấy em lên sân khấu, lại là dáng dấp còn chưa tỉnh ngủ.”

“Em…một chút em sẽ ngủ.” Mộ Dung Tuyết dưới tình thế cấp bách gương mặt chợt đỏ lên, chỉ thấy nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ở lại với em nửa giờ được không?”

Thấy Lý Dật không trả lời, Mộ Dung Tuyết làm nũng nhìn Lý Dật: “Chỉ là nửa giờ…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui