Trầm mặc.
Giờ khắc này. Lý Dật, Dương Phàm, Mộ Dung Tuyết ba người biểu tình tương đương đặc Sắc, biểu tình Lý Dật là dở khóc dở cười, biểu tình của Dương Phàm là vẻ mặt Xấu hổ, đồng thời dùng ánh mắt hỏi Lý Dật có nên giải thích cho Lưu Vi hay không, kết quả bị Lý Dật hung hăng trừng mắt.
So Sánh với hai người mà nói, phản ứng của Mộ Dung Tuyết là mãnh liệt nhất, nàng vô ý thức cúi đầu, làm bộ ra hình dạng như Cái gì cũng không nghe được, đồng thời một vẻ đỎ ửng từ lỗ tai nàng lan tràn tới cổ, nàng cảm giác hận không thể lập tức tìm một hang chuột để chui tọt vào.
“Tiểu Tuyết, không phải Cô đang muốn hát Sao? Chúng ta đều đang chú ý nghe đây." Lý Dật kiên trì đánh vỡ trầm mặc. cũng không nhìn biểu tình của Mộ Dung Tuyết, như vậy sẽ chỉ làm Mộ Dung Tuyết càng thêm Xấu hổ.
Mộ Dung Tuyết kiệt lực điều chỉnh tốt tâm tình. cảm kích liếc mắt nhìn Lý Dật, Sẵn đó cầm lấy microphone đứng dậy. mà Dương Phàm thức thời tắt đi đèn chính trong phòng, chỉ để lại đèn tường.
Lưu Vi tâm tính đơn thuần, cũng không kiên quyết hỏi cho ra “Song phi" là ý nghĩa gì, vì thế thấy Lý Dật nói sang Chuyện khác. nàng cũng không có hoài nghi, nhưng dáng vẻ mặt kích động, hiển nhiên, nàng rất muốn nghe Mộ Dung Tuyết hát.
Mắt thấy Lưu Vi cũng không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, vô luận là Lý Dật hay Mộ Dung Tuyết đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm
Tiếng nhạc chậm rãi vang lên trong phòng, dưới ngọn đèn mờ nhạt, Mộ Dung Tuyết tùy ý Xõa dài mái tóc trên vai. ngón tay trắng nõn ưu nhã cầm lấy microphone, bắt đầu bài hát đầu tiên của nàng. Âm thanh uyển chuyển. nhiệt tình nồng nàn. khí tức phấn chấn bồng bột...
Mộ Dung Tuyết tựa hồ phảng phất vì biểu diễn mà sinh ra, tiếng hát của nàng sẽ làm người ta trong bất tri bất giác mà chìm đắm bên trong, Lý Dật Còn hoàn hảo, chỉ lộ ra biểu tình thưởng thức. tiểu nha đầu hoàn toàn ngây người. nàng mở to hai mắt ngây ngốc nhìn Mộ Dung Tuyết biểu diễn, chiếc miệng nhỏ bậm lại, theo tiếng hát của Mộ Dũng Tuyết nhẹ nhàng mà ậm ừ hát theo.
Mà Dương Phàm lại đang mở to hai mắt nhìn. ngơ ngác không chớp mắt nhìn Mộ Dung Tuyết. hắn cảm giác chính mình đang nằm mơ. Hắn có nghĩ cũng không dám nghĩ đến, lúc này còn có Cơ hội gần gũi mà Xem, mà cảm nhận thần tượng của mình diễn.
Hai bài hát được hát xong, trên gương mặt đủ để mê đảo Chúng Sinh của Mộ Dung Tuyết tuôn ra mồ hôi thật mịn. Nàng buông microphone. đi tới bên sô pha. mở túi Xách lấy chiếc khăn tay trắng lau mồ hôi sau đó nói: “Không thể bắt một mình tôi hát. mỗi người đều phải hát!”
Mộ Dung Tuyết nói làm Lưu Vi và Dương Phàm từ trong sự thất thần khôi phục lại. Dương Phàm tự cao anh dũng nói: “Đươc, tôi cũng hát một bài!"
“Nhiệt tình của tôi, giống như một ngọn lửa, thiêu đốt toàn bộ Sa mạc...”
Dương Phàm tuyển một bài tên là “Nhiệt tình địa Sa mạc”. tiếng hát giống như sói tru, phối hợp với thân thể béo mập không ngừng uốn éo, So Sánh với sự biểu diễn trước đó của Mộ Dung Tuyết đã hình thành sự tương phản hoàn toàn.
Dương Phàm tựa hồ cũng biết mình hát rất dỡ, bất quá biểu tình của hắn cũng rất thỏa mãn, đối với hắn mà nói, được hát một bài ngay trước mặt thần tượng đã là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
CÓ thể do Dương Phàm không muốn tiếp tục làm bóng đèn, có thể thân phận hiện tại của hắn Còn có rất nhiều sự tình Cần Xử lý, hát Xong một bài, Dương Phàm nói một tiếng với Lý Dật rồi rời khỏi phòng.
Lưu Vi cũng không tuyển ca khúc của Mộ Dung Tuyết, mà là tuyển một bài hát rất phù hơp với tính cách của nàng: “ Chua chua ngọt ngọt chính là tôi”
So Sánh với Dương Phàm mà nói Lưu Vi hát cũng không tệ lắm tuy rằng không làm cho người trầm mê như Mộ Dung Tuyết, nhưng giọng nói của nàng rất ngọt, phối hợp với khuôn mặt đơn thuần khả ái thật sự làm cho người ta có Cảm giác không giống người thường.
Lưu Vi hát Xong trực tiếp đưa microphone cho Lý Dật, nói: “Đại Ca ca, tới phiên anh đó!”
Thấy cử động của Lưu Vi, Mộ Dung Tuyết cũng có chút chờ mong liếc mắt nhìn Lý Dật, từ sau thấy Lý Dật, Lý Dật cho nàng Cảm giác rất kỳ quái, đầu tiên là thân phận Lý Dật. Sau đó là một màn Lý Dật đã cứu nàng.
Ở trong nháy mắt đó, Lý Dật cho Mộ Dung Tuyết cảm giác rất mạnh mẽ, phảng phất chỉ cần Có Lý Dật, mặc dù trời sụp Xuống tới, Lý Dật cũng có thể đứng vững. Nhìn biểu tình vẻ mặt chờ mong của hai người. Lý Dật suy nghĩ một Chút, cuối cùng tiếp nhận microphone.
Lý Dật không hát, mà là trực tiếp cầm lấy microphone ngâm Xướng.
“Màu Xám, màu Xám, rốt cục thứ nào mới là màu Sắc dành cho Chúng ta...”
Thanh âm trầm thấp mà áp lực từ trong miệng Lý Dật truyền ra, trong cOn ngươi Lý Dật toát ra ánh mắt hồi ức, trong đầu hắn dần hiện ra từng màn một của kiếp trước. Mười bước giết một người. ngàn dặm không lưu dấu. nhớ tới trước một lần lại một lần kết thúc sinh mạng của mục tiêu, nhớ tới bản thân phảng phất giống như con mèo hoang lưu lạc mỗi ngày Sinh hoạt trong bóng tối, Lý Dật không khỏi nhắm hai mắt lại.
Thanh âm trầm thấp quanh quẩn bên trong phòng. nguyên bầu không khí đang vui Sướng trở nên có Chút bi thương, so Sánh với tiếng hát của Mộ Dung Tuyết, tiếng ngâm Xướng của Lý Dật tựa hồ càng thêm tràn ngập sức cuốn hút, phảng phất như có một loại lưc kéo khó hiểu, bất tri bất giác kéo ngươi vào trong thế giới bóng tối, cho ngươi ở trong thế giới bóng tối bồi hồi, giãy dụa thở dốc...
Đây là một ca khúc Có tên là “Bóng Tối”, tác giả viết ra nó cũng không phải là một ca SĨ hay nhạc sĩ, mà là một sát thủ. Sát thủ kia từng cùng một tổ chức với Lý Dật, trước khi Lý Dật xuất đạo, Sát thủ kia đã từng là đệ nhất trong giới sát thủ.
Lý Dật học được “Bóng Tối” là vào một ban đêm đen kịt, ngày đÓ buổi tối, Sát thủ kia ngồi trên một tòa núi Cô độc, dưới tinh không, dùng thanh âm trầm thấp Xướng ra bài hát này.
Lúc đó Lý Dật mới mười tám tuổi, đã hoàn thành nhiệm vụ rất nhiều lần, tâm tính rất kiên định, thế nhưng vẫn như cũ bị bài hát này lây nhiễm, đồng thời cũng học thuộc bài hát đó.
Buổi tối ngày đó, Sát thủ kia hát Xong, đưa cây dao âu yếm nhất của mình cho Lý Dật
Ngày thứ hai, nhiệm vụ của Sát thủ kia thất bại, vĩnh viễn rời khỏi nhân gian. Bài hát "Bóng Tối" là bài hát mà Lý Dật vĩnh viễn cũng sẽ không quên, hắn thậm chí rõ ràng nhớ kỹ, trước khi Sát thủ kia rời đi vỗ vai Lý Dật nói: “Thứ Huyết. từ ngày Cậu tuyển Chọn làm Sát thủ, cậu nhất định sẽ Cô độC cả đỜi.”
Chuyện cũ như khói, mà người hôm nay cũng không là mình, vật đã không còn là vật.
Bài hát Xướng Xong, thanh âm Lý Dật có chút run, hình ảnh của kiếp trước và kiếp này không ngừng chuyển đổi, phảng phất như muốn làm đầu óc hắn nổ tung, làm hắn Có loại cảm giác như mộng như huyễn.
Nhìn dáng dấp bi thương thống khổ của Lý Dật. hai nàng chỉ cảm thấy trong lòng phảng phất đè ép một tòa núi lớn, làm các nàng không Cách nào thở nổi, trong lòng càng dâng lên một cổ cảm giác bi thương. nước mắt không thể khống chế từ viền mắt các nàng tuôn ra.
Biểu tình của hai nàng làm trong lòng Lý Dật Chấn động, hắn hít thật Sâu một hơi, sau đó lắc đầu đem những ý nghĩ rối loạn Xóa đi. nở dáng tươi cười gượng ép. nói: “Tôi Xướng hay như vậy sao? Đều làm các cô Cảm động thành như vậy?"
Lý Dật nói đánh vỡ bầu không khí bi thương trong phòng, Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu nhìn cặp mắt thâm thuý của Lý Dật. chỉ cảm thấy đôi mắt Lý Dật giống như một cánh cửa lớn. đem những ánh mắt của mỗi người đều chắn bên ngoài.
Nhìn biểu tình dễ dàng của Lý Dật, Mộ Dung Tuyết không khỏi tự hỏi trong lòng, rốt cục người nào mới là chính hắn?
So với Mộ Dung Tuyết, tâm tình Lưu Vi đơn thuần hơn nhiều, nghe được Lý Dật nói, tiểu nha đầu Chảy nước mắt nói: “Ðại ca ca sao lại hát bài làm em thật thương tâm."
“Vi Vi thương tâm.” Lý Dật đi qua vuốt ve đầu Lưu Vi, trong lòng cũng âm thầm hối hận vừa rồi nhất thời Xung động. lại quên đi sức cuốn hút của khúc ca vừa rồi.
Lưu Vi giống như một con mèo nhỏ tiến vào trong lòng Lý Dật, dựa đầu lên ngực Lý Dật, nghe được nhịp tim nhảy mạnh mẽ của Lý Dật, cỗ tình tự bi thuơng trong lòng nàng chậm rãi giảm bớt đi.
“Lý Dật, vừa rồi khúc ca anh vừa Xướng có tên là gì? Sao tôi chưa từng nghe qua?” Mộ Dung Tuyết thập phần hiếu kỳ, theo nàng xem ra với khúc ca như vậy đã Sớm phải nổi tiếng, từ lâu phải lan rộng khắp Trung Quốc. đÓ không phải vì Lý Dật hát hay bao nhiêu, chỉ là ca từ và làn điệu của khúc ca rất hoàn mỹ. mà Lý Dật lại còn đầu nhập thêm cảm tình, hoàn toàn hát ra được cảm giác cô độc, bi thuong, tuyệt vọng của bài hát
Lý Dật cười cười: “Bài hát này do một người bạn thân đã khuất viết ra, không có truyền lưu ra thế giới bên ngoài.”
“Nguyên lai là như vậy." Mộ Dung Tuyết bừng tỉnh hiện ra lại đề nghị: “Lý Dật, nếu như anh nghĩ đến việc phát triển trong giới giải trí, bằng vào ca khúc vừa rồi, anh sẽ rất nổi tiếng.”
Nói vừa Xong Mộ Dung Tuyết chợt phát hiện không đúng. tuy rằng nàng không biết chính Xác thân phận của Lý Dật, nhưng cũng đoán được tám chín phần mười, với thân phận Lý Dật tự nhiên sẽ không đi làm một nghệ SĨ.
“Tôi không thích hợp không có thiên phú. không bằng đem bài hát cho cô." Lý Dật suy nghĩ một chút, nếu như bài hát có thể truyền lưu tại thế giới này, như vậy coi như là một cách kỷ niệm đối với vị Sát thủ kia đi?
Trong lòng nghĩ như vậy, đột nhiên Lý Dật bỗng dâng lên một ý niệm cổ quái trong đầu, tuy rằng mình thật kỳ lạ đi về năm mươi năm truớc, thế nhưng tổ chức Sát thủ hẳn là cũng tồn tại trên thế giới này chứ?
Ý nghĩ này vừa toát ra, trong lòng Lý Dật không khỏi hung hăng chấn động một chút!
Trước đây, hắn thật không nghĩ tới vấn đề này. hôm nay vừa nghĩ. nhưng lại cảm thấy khả năng rất lớn! Tuy rằng hắn không hiểu rõ lắm về tổ chức sát thủ, thế nhưng theo hắn xem ra, một tổ chức sát thủ có khả năng ngạo thị khắp thế giới ngầm toàn thế giới không có khả năng ở trong khoảng thời gian ngắn mà hình thành, khẳng định càng có lịch sử đã lâu
Vừa nghĩ như vậy, Lý Dật âm thầm quyết định, ngày sau đi sưu tập một chút tin tức về phượng diện này. Lý Dật cũng không biết vì sao bản thân muốn đi tìm tổ chức trước kia, có thể chỉ là tâm lý hoài cổ
Mà mỗi người ai cũng có tâm lý hoài cổ này.
“Không được, tuy rằng bài hát ca từ và nhạc hay, thế nhưng tôi hát không ra loại cảm giác này, hƠn nữa theo ý tôi, những ngôi sao ca nhạc hiện nay tựa hồ không ai thích hợp với bài hát này.” Mộ Dung Tuyết chăm chú nói.
Lý Dật đang suy nghĩ vấn đề trong lòng. ngạc nhiên nghe được Mộ Dung Tuyết trả lời, cười cười nói: “Tôi còn nhớ một khúc nhạc dương cầm, cũng là do vị bạn thân kia Sáng tác, nếu cô không chê, trước khi cô đi tôi sẽ đem tặng cho cô.”
“Thực Sự?" nghe được Lý Dật nói, Mộ Dung Tuyết có vẻ có chút hưng phấn, theo nàng Xem ra, với tiêu chuẩn của bài hát “Bóng Tối", một bài hát khác tự nhiên cũng không kém
Trên thực tế, Lý Dật cấp bài hát đàn dương cầm cho Mộ Dung Tuyết chính là một bài hát được Sáng tác ra vào năm 2020, có tên là “Cứu Thục”, sau đÓ ba mươi năm thịnh hành toàn cầu. được Xưng là khúc đàn dương cầm kinh điển của tiền thế kỷ 21.
Lý Dật vốn cũng không hiểu biết về âm nhạc, thế nhưng bình thường hắn hay dự họp với Xã hội thượng lưu, hầu như mỗi lần đều có thể nghe được khúc nhạc kia, chậm rãi cũng liền nhớ kỹ.
Lý Dật không biết chính là, quyết định này giúp Mộ Dung Tuyết trong tương lai, dùng khúc đàn dương cầm "Cứu Thục" chinh phục toàn bộ thế giới, trở thành nữ thần âm nhạc được công nhận toàn cầu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...