Nghi Thất Nghi Gia (nên Vợ Thành Chồng)

Tổ chức hôn lễ và đăng ký kết hôn hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.

Lúc đi nhận giấy chứng nhận kết hôn tùy ý biết bao, ngày còn chẳng cần phải chọn, hai người chỉ cần đi không đến nửa ngày là đã lấy được rồi; nhưng hôn lễ thì khác, không những phải chọn ngày cẩn thận, mà còn phải có người chủ trì và tiến hành dưới sự chứng kiến của rất nhiều người thân bạn bè.

Lục Dĩ Ngưng dường như quay trở về rất lâu trước kia, khi mà cô và Đường Mộ Bạch mới yêu nhau chưa lâu, cứ mỗi lần Đường Mộ Bạch cúi sát lại gần, nhịp tim của cô sẽ đột nhiên tăng vọt, vừa hồi hộp lại vừa hưng phấn.

Sự khác biệt duy nhất chính là, cảm giác của ngày hôm nay rõ ràng hơn bao giờ hết.

Sau khi trang điểm xong, Lục Dĩ Ngưng ngồi trước bàn trang điểm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương rồi bất giác cong môi.

Trong gương, mái tóc dài của cô được búi lên, khăn voan phủ ở sau lưng, sợi dây chuyền trên cổ sáng lấp lánh dưới ánh đèn, Lục Dĩ Ngưng thả lỏng người nhìn được vài giây rồi bỗng nhiên lại cảm thấy căng thẳng, cô nắm chặt hai tay đặt lên bụng dưới rồi hít thở sâu vài lần.

Phó Uẩn thấy vậy liền vỗ vai trấn an cô: "Thoải mái đi, đến lúc đó con cứ coi như mọi người đều không tồn tại là được."

Nói thì là vậy nhưng đến lúc đó, Lục Dĩ Ngưng chắc chắn đã ném ý nghĩ này bay khỏi chín tầng mây từ lâu rồi.

Nhà họ Lục và nhà họ Đường đều là người bản xứ nên cũng không có quá nhiều phong tục lễ nghi, mặc dù hôn lễ được tổ chức rất long trọng nhưng cũng không quá rườm rà và phức tạp.

Mười giờ hơn, một hàng xe hoa thật dài nối đuôi nhau đến đón cô, Lục Dĩ Ngưng ngồi trong xe, cho dù cách một tấm kính cửa xe nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt vừa tò mò vừa hâm mộ của người đi đường.

Đúng lúc này màn hình điện thoại chợt sáng lên, Lục Dĩ Ngưng cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Đường Mộ Bạch gửi đến——

【Căng thẳng không?】

Đã đến lúc này rồi mà anh vẫn còn có thời gian để nghịch điện thoại.

Lục Dĩ Ngưng: 【Bình thường.】

【Ừ.】


Vài giây sau, Đường Mộ Bạch: 【Nhưng anh hơi căng thẳng.】

Lục Dĩ Ngưng không thể tưởng tượng được dáng vẻ lo lắng của anh trông như thế nào, cô suy nghĩ một chút rồi mỉm cười: 【Anh cũng có lúc hồi hộp cơ à?】

Đương nhiên là có.

Anh cũng đâu phải thần tiên nên tất nhiên cũng sẽ có những cảm xúc mà người thường đều có này.

Thế nhưng căng thẳng cũng được phân ra nhiều loại, loại căng thẳng ngày hôm nay không giống như khi đi gặp người lớn trong nhà Lục Dĩ Ngưng, cụ thể mà nói thì giống lần nào nhỉ... Đường Mộ Bạch suy nghĩ một chút rồi lại gửi tin nhắn: 【Lần đầu tiên hôn em, anh cũng đã hồi hộp.】

Chỉ có điều cảm xúc khi ấy quá đỗi ngắn ngủi nên mới bị anh bỏ qua mà thôi.

Lục Dĩ Ngưng hoàn toàn không tin mấy lời nói vớ vẩn này của anh, cô tin chắc một điều rằng đàn ông chỉ cần mở miệng ra thôi cũng đã có thể lừa gạt được cả thế giới rồi, thế nên cô chỉ nhìn màn hình rồi hừ lạnh một tiếng, có điều khóe môi lại hoàn toàn không phối hợp mà cong lên.

Ngắn ngủi chỉ trong vòng vài phút mà cảm xúc của cô đã thay đổi những mấy lần, khiến cho Lục Nhất Châu ngồi ở hàng ghế phía sau nhìn mà không thể hiểu nổi, cậu mặc một bộ tây trang, trước ngực còn cài một bông hoa, lúc bò lên phía trước còn vô cùng cẩn thận đỡ lấy bông hoa ấy: "Chị, chị đang cười cái gì thế?"

Cô còn chưa kịp mở miệng, Lục Nhất Châu đã nói tiếp: "Chị đang nói chuyện với anh Tiểu Bạch ạ?"

Lục Dĩ Ngưng cất điện thoại, nhíu mày và hỏi: "Sao em lại không gọi là anh rể?"

"Ba bảo em là chưa nhận được lì xì thì không được đổi cách gọi!"

"......"

Xe hoa đi không lâu, chưa tới mười lăm phút đã đến trước cửa khách sạn nơi tổ chức tiệc cưới.

Lục Dĩ Ngưng phủ khăn voan lên, tuy rằng không dày lắm nhưng cũng có chút cản trở tầm nhìn, vậy nên cả quãng đường cô đều được Khương Nại đỡ để đi vào.


Khách khứa bên trong cơ bản đều đã ổn định chỗ ngồi, cách đám đông và một lối đi thật dài, cho dù còn có một lớp khăn voan cản trở, nhưng Lục Dĩ Ngưng vẫn có thể nhìn thấy Đường Mộ Bạch đang đứng trên sân khấu ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Người ấy có lẽ đang nhìn nhẫn cưới của họ, anh nửa cúi đầu, ngón tay ấn lên chiếc hộp cứ đóng vào rồi lại mở ra.

Vài giây sau, tựa như có thần giao cách cảm, anh đột nhiên quay đầu nhìn sang.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, yên lặng mà lại nồng nhiệt, tựa như ngắn ngủi mà cũng như rất dài.

Lục Dĩ Ngưng sống đến chừng này tuổi, dường như lúc này mới chợt lĩnh hội được thế nào là chớp mắt đã ngàn năm.

Tầm mắt của cô có chút mơ hồ, thế nhưng mỗi một chi tiết trên người Đường Mộ Bạch, thậm chí là từng biểu cảm nhỏ nhặt nhất của anh đều hiện lên vô cùng rõ nét trước mắt cô, anh nghiêng đầu nhìn cô, tựa như vượt qua trăm núi ngàn sông, cong khóe môi, dịu dàng mỉm cười với cô.

Trái tim Lục Dĩ Ngưng tan chảy hoàn toàn, mỗi bước đi của cô đều nhẹ nhàng tựa như đạp lên mây.

Quá trình rất đơn giản, mỗi bước đều theo đúng như quy củ, vẫn là những lời thoại ngàn năm không đổi trước khi đeo nhẫn lên cho đối phương của người chủ trì.

Lục Dĩ Ngưng cảm thấy có chút nhàm chán, cả quá trình đều chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, cũng không chú ý lắng nghe xem người chủ trì đang nói cái gì, anh ta vừa dừng lại, cô tưởng rằng anh ta đã nói xong rồi nên liền mở miệng, vừa vui sướng lại vừa ngại ngùng cất tiếng: "Tôi đồng ý."

Người chủ trì chợt im lặng, cả hội trường yên tĩnh mấy giây, Đường Mộ Bạch bỗng nhiên bật cười: "Anh ta còn chưa nói xong mà."

Lục Dĩ Ngưng: "......"

Người chủ trì dù sao cũng đã từng vượt qua vô vàn sóng to gió lớn nên tốc độ phản ứng vô cùng nhanh, anh ta bật cười ha ha: "Xem ra cô dâu của chúng ta rất nóng lòng, tôi còn chưa nói xong mà đã không thể chờ được nói đồng ý rồi!"

Mọi người ngồi dưới cũng bật cười theo, vành tai Lục Dĩ Ngưng nóng lên, cô cúi đầu, ngay sau đó liền nghe thấy Đường Mộ Bạch nói: "Tôi cũng đồng ý."


Vinh hoa phú quý, sinh lão bệnh tử.

Cả đời này, anh đều đồng ý.

——

Tiệc cưới không tránh khỏi sẽ phải đến các bàn để mời rượu.

Tuy rằng ngày thường Đường Mộ Bạch không hay uống rượu, lần này cũng có các phù rể đỡ rượu giúp anh, nhưng anh vẫn phải uống một chút.

Lục Dĩ Ngưng thì uống nhiều hơn, cho đến khi hôn lễ đã kết thúc cô đã ngà say, lại thêm phải đứng cả ngày nên chân vừa đau vừa nhức mỏi, vừa về đến nhà cô còn chưa tắm rửa gì đã ngã lên giường.

Đường Mộ Bạch vỗ lên mặt cô: "Đợi một lát rồi hẵng ngủ."

Lục Dĩ Ngưng hừ một tiếng, nhẹ nhàng cử động một chút.

"Không cởi quần áo à?"

Lục Dĩ Ngưng vẫn chỉ hừ nhẹ: "Anh cởi hộ em đi..."

Đường Mộ Bạch kéo cà vạt: "Đi tắm?"

"Anh tắm cho em."

"......"

Đường Mộ Bạch nghĩ thầm, vẫn là lúc say rượu dễ bảo hơn.

Không chỉ thành thật, mà còn có thể làm ra những hành động to gan lớn mật mà bình thường lúc tỉnh táo không bao giờ làm.

Đường Mộ Bạch cũng không gọi cô nữa, anh giúp cô cởi váy ra đổi thành đồ ngủ rồi bế cô vào phòng tắm.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, Đường Mộ Bạch liền phát hiện anh sai rồi.


Hơn nữa còn sai vô cùng trầm trọng.

Bởi vì vừa vào đến phòng tắm Lục Dĩ Ngưng liền nằm bò lên bồn tắm rồi nhắm mắt ngủ, cảnh tượng vô cùng quyến rũ và mê hoặc, chỉ đáng tiếc là Đường Mộ Bạch lại không thể làm gì được.

Anh hít sâu một hơi, gian nan tắm xong cho cô trong cảnh tượng không hề đẹp đẽ như trong tưởng tượng, thậm chí sau khi đặt Lục Dĩ Ngưng lên giường, anh còn phải tiếp tục vào phòng tắm xối nước lạnh một hồi lâu.

Đường Mộ Bạch quyết định sau này không bao giờ để cho Lục Dĩ Ngưng uống rượu nữa, tuyệt đối không bao giờ.

——

Cuộc sống trước và sau khi kết hôn của hai người thật ra không có nhiều khác biệt, chỉ là theo thời gian lâu dần, Lục Dĩ Ngưng cũng đã có thể gọi hai từ "ông xã" tự nhiên hơn một chút.

Chớp mắt đã đến mùa đông, mỗi khi đến mùa này, Lục Dĩ Ngưng đều sẽ bao bọc bản thân kín mít từ trong ra ngoài, năm nay cũng vậy.

Tháng 12, cô cảm giác có lẽ bản thân mình do cuộc sống sau hôn nhân quá mức êm đềm nên hình như đã béo hơn một chút so với trước đây.

Đứng lên cân, quả nhiên đã tăng thêm vài cân.

Thế nhưng khẩu vị của cô dạo này hình như cũng đâu có tốt lắm, đặc biệt là mấy ngày gần đây, kỳ kinh nguyệt cũng đã muộn vài ngày chưa thấy tới.

Lục Dĩ Ngưng bước xuống khỏi cân rồi gửi tin nhắn cho Đường Mộ Bạch: 【Em cảm thấy dạo này trong người hơi lạ.】

Dù sao cũng chưa đến bệnh viện kiểm tra nên cô cũng không dám kết luận bừa.

Đường Mộ Bạch: 【Lúc em đến khoa phụ sản hồi mới về nước đã nói gì với anh, em còn nhớ không?】

Đương nhiên vẫn còn nhớ, đó là câu nói mà lúc ấy cô đã cố tình tìm trên mạng và học thuộc lòng để đi thăm dò tình hình giúp Khương Nại mà——

【Bác sĩ, dạo này kinh nguyệt của tôi không đều, thích ăn chua, thích ngủ, còn thường hay nôn khan, có phải có rồi không... Là câu này sao?】

【Đúng vậy,】 Đường Mộ Bạch trả lời: 【Của anh.】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui