Phòng bệnh trống hoác, lạnh lẽo. Thi thoảng có cô y tá thò đầu ghé thăm. Nhiếp Nghi không đến đây nữa. Cô đến một người thăm không có!
Đến ngày thứ ba, Chính Lan ghé thăm cô.
Trên người chị ta có vương một mùi hoa nhài thoang thoảng.
Chính Lan hôm nay không mặc đồ công sở nữa. Chị ấy mặc một chiếc váy đen dài, có cổ, hai tay xắn lên cao. Mái tóc ngắn năng động. Vẻ mặt dịu dàng luôn nở một nụ cười tươi.
Có lúc tia nắng chiếu tới, Lâm Băng đã tưởng Chính Lan là thiên sứ.
Chính Lan ngồi bên giường, tỉ mỉ gọt táo và lê cho Lâm Băng ăn.
"Chú Nhiếp Nghi đâu rồi ạ?".
Không hiểu từ lúc nào, trong lòng Lâm Băng chỉ có Nhiếp Nghi. So với anh cả Lâm Trung của cô, thậm chí Nhiếp Nghi còn nhỉnh hơn chút chút. Bâng quơ thôi mà cô đã nghĩ đến anh.
"Chú ấy à? Bận lắm. Ngoài chuyện của em ra thì anh ấy còn có rất nhiều việc phải lo".
Lâm Băng xụ mặt.
Không hiểu vì sao, Lâm Băng không thích cảm giác này. Chính Lan hệt như một người mẹ hiền từ, đảm đang, chăm sóc cho cô. Còn Nhiếp Nghi hệt như một ông chồng cần cù, chịu thương chịu khó, tỉ mỉ ra ngoài làm việc không quên báo với vợ mình đang làm gì vậy.
Lâm Băng bỗng thấy mình giống hệt như một đứa trẻ không hiểu chuyện. Có một con búp bê thích chơi, bỗng thấy ghét khi bị ai đụng đến.
Cần phải nhớ, Chính Lan là người đã giúp cô gặp Nhiếp Nghi, còn đang là người duy nhất đến đây chăm sóc cho cô.
Lâm Băng không có bất cứ lý do nào để ghét chị ấy.
"Em và Nhiếp Nghi cãi nhau à?".
Cô nghĩ ngợi chốc lát, rồi gật đầu...
"Thảo nào cứ nhắc đến em là mặt Nhiếp Nghi cứ chù ụ ra. Yên tâm đi, anh ấy không giận ai lâu đâu. Thể nào mấy bữa nữa sẽ đến đây thăm em cho coi".
Trong lòng Lâm Băng bị cào xước đi một mảnh. Thân thể không đau như trước nữa, nhưng cô chẳng tài nào nhúc nhích được mà đi đâu. Vệ sinh cũng cần có y tá dìu.
"Dạ... Chắc em đã làm chú ấy tức giận rồi".
Chính Lan bật cười.
"Người làm anh ấy tức giận thì nhiều lắm" - Chị ta cười xa xăm, giống như đã đụng trúng một chủ đề thú vị, còn đưa miếng táo kia, trơn tru mớm vào miệng cho cô - "Nhiếp Nghi bình thường rất khó tính. Bọn chị hay nói, cứ thấy anh ấy là biết chắc tiệc sẽ tàn".
Chính Lan không khó nhìn. Mặt chị ấy có hơi gầy, lộ rõ vẻ khắc khổ.
Lâm Băng không nhịn được mà tự véo má mình, cũng chẳng có lấy một miếng thịt.
"Chị Chính Lan à, còn chị thì sao? Chị là một người như thế nào? Gia đình chị có tốt không?".
Lâm Băng chẳng hiểu sao mình hỏi đến những điều này.
Có lẽ vì Chính Lan thật sự là một người quá tốt đi, nên cô không nhịn được mà so sánh, có phải về mọi mặt chị ấy đều tốt hơn cô không?
"Chị hả? Chị ở quê lên thành phố. Quê chị là một vùng nông thôn nghèo. Lớn lên chị đã quen với việc làm ruộng, trồng cây, cho gà bò heo ăn. Điều kiện nhà chị cũng không khá, nhưng được cái gia đình rất hoà thuận, yêu thương nhau. Chị là con út nên anh chị đã phải hỗ trợ hết mình để em gái được lên đây học tập và làm việc đấy!".
Nhắc đến gia đình, đôi mắt Chính Lan sáng lên lấp lánh. Nụ cười không giấu nổi niềm hạnh phúc.
Lâm Băng ủ ê. Cô cũng là em gái út, nhưng là thứ em gái út bị quỷ xui ma ám, khí đen ngập đầu, không ai thương nổi.
"Chính Lan, chị vừa tốt, vừa có phúc nữa...".
"Cảm ơn em" - Chính Lan đưa cho cô ăn miếng táo cuối cùng, lại hỏi - "À, Lâm Băng, em có muốn ăn hay uống gì không? Để chị đi mua cho em nhé!".
"Dạ không cần đâu ạ. Em ăn ở bệnh viện quen rồi, thấy cũng được lắm...".
"Vậy à?".
Lúc này, Chính Lan mới xách lên một cái cà mên. Vừa mở nắp ra thì mùi nước lèo xương ngọt ngào bốc lên nghi ngút.
"Do qua đây nên chị có làm thêm một ít nui nữa, em đừng chê nhé!".
Thật là... Lâm Băng chẳng có lý do nào để không thích Chính Lan. Càng như vậy cô càng ấm ức. Chính Lan hệt như một người mẹ hiền, đang chăm sóc đứa trẻ là cô đây.
Lâm Băng vừa định nhấc tay, cầm lấy muỗng đũa thì chính Chính Lan đã cầm lên, chậm rãi đút cho cô ăn. Thái độ rất hoà nhã, còn tận tình hơn mấy cô y tá ở đây nữa.
"Có ngon không?".
"Rất ngon ạ...".
Cô thấy mình bệnh thật rồi. Bệnh nên khi ăn ngon, khen tán thưởng lại thấy nặng nề không tả xiết.
"Hay mai chị lại nấu mang đến cho em nhé. Em có thích ăn gì thì cứ dặn chị".
Chính Lan cẩn thận thu dọn lại mọi thứ sau khi đã hầu cô ăn.
Lâm Băng ngẩn ngơ. Mai mốt lớn lên, cô muốn trở thành một cô gái dịu dàng, đảm đang, tốt tính như Chính Lan. Chắc chắn không ít anh muốn cưới.
"Băng Nhi, anh về rồi đây!".
Cánh cửa đột ngột mở khiến cả cô cùng Chính Lan đều bị bất ngờ. Ông anh củ tỏi của Lâm Băng thật sự đã về nước rồi.
Lâm Trung vẫn chẳng hề thay đổi gì so với trước khi anh đi. Thì anh đã đi có bao nhiêu ngày đâu.
Lâm Băng vừa trông thấy bộ dáng ngáo ngơ của anh, liền xúc động lẫn ấm ức rơi nước mắt nghẹn ngào. Lâm Trung vỗ về cô trong lồng ngực, vuốt ve mái tóc mềm, nhẹ nhàng an ủi.
"Băng Băng ngoan. Sau này chúng ta không bao giờ chia xa nữa".
Lâm Băng càng vùi vào trong lòng anh, khóc sâu. Bao nhiêu đau đớn lẫn uỷ khuất chôn kín trong lòng cô mấy ngày qua đều được dịp bung ra hết.
Trên thế giới này, không ai thương cô nhiều như Lâm Trung.
Chính Lan tận mắt trông thấy cô bé khóc vùi. Gương mặt chân thật, bi ai nhất của Lâm Băng đã hiện ra. Không hiểu sao mà Chính Lan cảm thấy, vào lúc này, Lâm Băng mới đang sống với đúng lứa tuổi của mình nhất.
Khoé mắt Chính Lan cũng hơi cay đỏ lên.
"Hai anh em gặp được nhau là vui rồi. Chắc ngày mai chị không cần đến nữa đâu nhỉ?".
Lâm Trung gật đầu, quay sang Chính Lan đầy cảm kích.
"Cám ơn chị đã chăm sóc cho em gái tôi. Cám ơn chị đã quan tâm và chiếu cố đến con bé...".
Tay anh cứ không ngừng vuốt dọc theo sống lưng đang thổn thức của Lâm Băng. Cô giống như con thú nhỏ, bị thương nặng, phút chốc không ngẩng đầu lên được. Theo bản năng khoá chặt lấy người mà nó tin tưởng nhất.
Lâm Trung đối với cô vừa là anh, vừa là cha, vừa là bạn.
Chính Lan đi rồi, Lâm Trung mới mở miệng nói.
"Băng Nhi, theo anh qua Anh quốc. Anh không yên tâm để em ở lại đây một mình. Từ đầu đã không yên tâm".
Cái Lâm Trung không ngờ được là Lâm Băng đột nhiên ở trong lồng ngực anh sụt sùi hét lớn.
"Em không đi đâu. Không muốn đi!".
Khóc nhiều đến độ thân trên của cô lại bắt đầu đau lên tê rần. Đầu lông mày cô co. Cả người cong lại. May mà Lâm Trung kịp thấy, liền kê gối cho cô nằm xuống.
"Sao vậy? Không phải trước đây đều nói anh Lâm Trung đi đâu, em theo đó? Còn bảo thương anh Lâm Trung nhất trên đời ư? Bây giờ thì sao rồi? Có mới nới cũ hả?".
Lâm Trung bẹo má cô, ghẹo yêu. Ai mà ngờ cô nhóc con mặt đỏ như trái cà. Còn chưa học được nửa cấp hai, đã biết yêu rồi?
"Là anh nào có diễm phúc này đây? Mau kể cho anh nghe đi!".
Khoé mắt vẫn còn ướt thế nhưng nụ cười lại nở ra, ngọt ngào, mê muội.
"Anh ấy là Nhiếp Nghi, cảnh sát hình sự" - Cô liếng thoắn nói. Tự dưng nhắc đến anh, bao nhiêu nỗi buồn đều tan biến hết. Trái tim như một tảng mây hồng, trôi trôi lững lờ - "Anh ấy vừa tốt, vừa lợi hại, còn siêu cấp đẹp trai".
"So với anh thì sao?".
Lâm Trung tự chỉ vào mặt mình.
Lâm Băng lập tức phỉ nhổ, "xì" ra một cái.
"Anh ngốc chết được!".
Lâm Trung cũng véo mũi cô.
"Em cũng ngốc chết được!".
Cả hai anh em Lâm Trung và Lâm Băng đều có quá trình lớn lên không giống những người khác. Lâm Trung tuy được cả gia đình nâng niu như quả trứng vàng, nhưng anh đã trải qua giai đoạn kinh khủng nhất của thời kỳ đổ vỡ.
Là một đứa con, trông thấy cha mẹ bôi xấu nhau mỗi lúc mỗi nơi, dùng từng hành động, lời nói để chiến tranh, bôi nhọ. Đó là một chuyện khó chấp nhận.
Lâm Hiếu, bị vạch trần là một kẻ lêu lổng, trăng hoa. Cả mấy năm nay đều đã nuôi không ít tình nhân nhỏ ở bên ngoài. Một đứa con rơi còn bị chê ít.
Lữ Lang bị tố là một bà vợ cay nghiệt, tính toán, thực dụng, mở miệng ra ngoài tiền cái gì cũng không biết.
Vấn đề phân chia tài sản thì càng kinh khủng hơn. Hai người đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán
Giữa lúc chiến tranh lên đến đỉnh điểm thì mẹ anh mang thai Lâm Băng. Hai bên tạm dừng chiến sự, nhưng khi con bé ra đời là con gái thì ngòi súng lại được đẩy lên cao ngút. Ngôi nhà to lớn, tiếng cãi cọ không ngừng, không một ai buồn để ý tới tiếng khóc của Lâm Băng.
"Đừng lo, bé con. Còn có anh. Anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt".
Lâm Trung tìm trên giường mình con thú nhồi bông hay chơi từ nhỏ, đưa đến nôi cho Lâm Băng. Con bé mở đôi mắt ngây ngốc tròn xoe ra nhìn anh, mỉm cười ngờ nghệch, hai tay mũm mĩm trắng mềm như cục bột, quắp lấy con thú. Đầu Lâm Băng lúc ấy còn chưa có tóc. Biểu cảm trên gương mặt bầu bĩnh ấy dễ thương, khoái chí vô cùng. Hai tay cứ không ngừng quào lên thể hiện sự thích thú.
Hai anh em nhà họ Lâm cứ thế nương tựa nhau mà sống, thậm chí cho tới giờ phút này. Lâm Băng làm dịu vết thương gia đình trong lòng anh, còn Lâm Trung là điểm tựa, người thân duy nhất trong lòng cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...