A Tả, A Hữu tuân lệnh của Nhiếp Nghi.
Vừa rồi đã điều tra rõ ràng, tường tận hồ sơ của Khắc Long, tay chủ nhà đang bị tình nghi cướp đoạt bạn gái của ông chủ.
Mặc dù sếp của bọn họ rõ ràng là đang lợi dụng việc công để làm chuyện tư, nhưng bọn họ có thể không tuân theo ư?
Hơn nữa việc này làm tốt, chắc chắn Nhiếp Nghi sẽ cất nhắc cho bọn họ một chân vào vụ trọng án nào đó.
Dạo này anh có hơi lười biếng, các vụ án đều phân phó xuống cho bên dưới làm.
Đồn cảnh sát hiếm khi thấy anh nhàn hạ như vậy.
Đa số đều đoán được, là do hồng nhan hoạ thuỷ.
Mấy tuần vừa rồi, nghe nói Nhiếp Nghi đều đi tuần tra ở khu chung cư gần nhà, thậm chí nhịn cả bữa, không buồn lên đồn.
Cô gái nhỏ kia muốn giận anh cái gì, giận cũng thật lâu.
Hoàn toàn không để cho anh chút manh mối nên làm gì tiếp theo.
Nhiếp Nghi hoàn toàn không có kinh nghiệm dỗ gái.
Điều tệ hơn là khu nhà cô bảo mật an ninh rất nghiêm ngặt.
Cho dù là cảnh sát nếu không có lệnh cũng không được tuỳ tiện vào khám xét, hơn nữa ngay từ đầu anh đã báo cáo sai tên chủ nhà.
Không phải là Lâm Trung mà là Khắc Long.
Tin này như một cây búa trực tiếp bổ thẳng xuống đầu của Nhiếp Nghi.
Cô lại còn sống chung với một tên đàn ông khác.
Theo điều tra mà A Tả, A Hữu tự tay dâng lên cho anh, tên này chẳng khác nào một Lưu Giang thứ hai cả, đều nằm trong hội anh em tốt của Lâm Trung, đều là bạn cũ của Lâm Băng từ hồi còn ở bên Anh.
Nghe nói là gia cảnh không tốt nên Lâm Trung mới để cho Lâm Băng đính hôn với Lưu Giang thay vì Khắc Long này.
"Nhiếp đội, tôi còn có được thêm thông tin này nữa!".
"Mau nói đi!".
A Hữu nhanh nhảu đáp.
"Tôi nghe nói tối nay Lâm Trung đã đặt một bàn ở trong nhà hàng sang trọng C ở trung tâm thành phố, nói là đặt cho sáu người, có cả nhà họ Khắc.
Là phòng cao cấp nhất!".
Nhiếp Nghi cau chặt mày lại.
"Điều này có gì lạ?".
"Nhiếp đội, anh quan tâm tắc loạn rồi.
Khắc Long nhiều năm ở bên Anh như thế, chính là vì muốn trốn tránh cha mẹ mình.
Cậu ta là một trong hơn chục người con của nhà họ Khắc, còn là con của bà vợ cả.
Cho dù thân thiết cách mấy, nếu chính Khắc Long đã không thích gia đình mình thì sao Lâm Trung còn phải đặt bàn cao cấp đi gặp bọn họ? Trừ phi...".
Trừ phi, Lâm Trung muốn bàn chuyện gì lớn lao.
Mặc dù linh tính mách bảo Nhiếp Nghi có gì đó không đúng, nhưng anh vẫn không dám tin, Lâm Băng nhiều tuần không liên lạc với anh như vậy, còn dám đi lén phén với người khác!
"Không có chứng cứ gì chứng minh Lâm Băng có liên quan!" - Anh chống chế.
Lúc này thì A Tả lên tiếng.
"Thưa sếp, Lâm Trung đặt một bàn năm người, trừ ông bà Khắc, cậu Khắc Long và cậu Lâm Trung ra thì chỉ còn một chỗ nữa thôi!".
Nhiếp Nghi mau chóng gạt đi.
"Không thể có chuyện này!".
"Ban nãy, tôi đã nghe bảo vệ chung cư báo lại rằng, cô Lâm Băng đã cùng với Lâm Trung và Khắc Long rời đi rồi ạ!".
"Vòng vo cả nửa ngày, chuyện lớn như vậy mà bây giờ hai người mới báo cáo xong?".
A Tả và A Hữu nhìn nhau, rõ ràng là tận tuỵ điều tra, giờ lại trở thành làm ơn mắc oán.
Nhiếp Nghi lấy vội chiếc áo khoác da mặc lên rồi phóng như bay ra khỏi đồn.
Lục đội phó và Dương Uy đứng ở phía sau lắc đầu ngán ngẩm.
"Đội trưởng dạo này tác phong không đúng mực".
"Điên vì tình mà!".
Đêm xuống, nhà hàng C lên đèn rực rỡ tựa như một quả cầu pha lê sáng lấp lánh giữa thành phố.
Lâm Băng mặc một chiếc váy hai dây đen ôm sát, trước ngực là vải lụa trắng quây lấy được viền bằng hàng ren đen thêu nổi lên.
Mái tóc xoã dài tự nhiên được chải ngược ra phía sau, để lộ ra hai viên kim cương lấp lánh treo trên tai, cùng với xương quai xanh vô cùng mảnh khảnh.
Hai bầu ngực căng đầy bị o ép trong lớp vải căng chặt, muốn trào cả ra ngoài.
Cánh đàn ông thô tục trong nhà hàng vừa trông thấy cô thì mắt đã không thể nào dời đi được.
Mỹ nhân kia tuy cốt cách cao quý nhưng lại phát ra một kiểu lẳng lơ khiến người ta trông thấy chỉ muốn lập tức đẩy lên giường.
Mà bố của Khắc Long cũng không phải ngoại lệ.
Ông ta chính là một lão dê xồm có tiếng ở trong giới thượng lưu.
Từ lúc trông thấy Lâm Băng thì ông ta đã nghĩ cách làm thế nào để biến cô thành bà vợ thứ tư, chứ không phải là con dâu.
"Khắc lão gia, tôi mời ông đến đây để nói chuyện về hôn ước của em gái tôi Lâm Băng...".
Lâm Trung đang rất nghiêm túc nói chuyện nhưng mà từ ngữ đều bị trôi tuột đi, không đến được tai của Khắc lão gia, ông ta còn đang bận ngắm hai gò bồng đảo đang căng nảy đằng sau lớp lụa mỏng của Lâm Băng.
Ai cũng thấy được sự sỗ sàng công khai này.
Lâm Băng có chút ngượng ngùng, kì thực không phải cô cố ý mặc như vậy, nhưng phàm những chiếc váy nào vừa vặn với thân hình của cô thì đều quá nhỏ so với vòng một nảy nở.
Ngực của Lâm Băng cũng không tính là quá to, nhưng so với cơ thể mảnh mai thì đúng là có hơi mất cân đối.
Thành ra cho dù lúc nào cô cũng luôn mặc đồ chỉnh tề cũng bị biếm thành bộ dạng thiếu nghiêm chỉnh nhất, do hình thể quá sức phồn thực kia.
Hiện tại cô chỉ muốn lấy thứ gì đó để che chắn chính mình lại.
Lâm Trung hắng giọng, khó chịu với thái độ của Khắc lão gia.
Anh có hơi lớn tiếng.
"Khắc lão gia, ông có nghe thấy tôi đang nói gì không?".
"Ô, ồ, có chứ! Dĩ nhiên rồi!".
Lâm Trung đảo mắt coi thường, chợt muốn lật bàn tiệc này, không có cưới xin gì nữa sất.
Không khí còn đang quá kỳ quái thì đột nhiên, cánh cửa bị đá văng ra.
Phải, là đá văng ra đấy.
Cánh cửa kia tung khỏi bàn lề, đập mạnh xuống sàn.
Ai nấy trong phòng cả kinh.
Nhiếp Nghi hùng hổ đi tới.
Lần này anh không phải lấy cái danh cảnh sát để đến đây.
Ánh mắt lướt qua rồi cũng như bao người đàn ông, dừng lại trên gò ngực phổng phao của Lâm Băng.
Anh bật ra nụ cười khẩy.
"Em làm gì ở đây?".
Lâm Băng cứng đờ.
Tình cảnh hệt như đang thông dâm thì bị bắt gian vậy.
Lần này thì thực sự không giấu được Lâm Trung nữa rồi!
"Cậu...!Cậu là ai? Sao dám tuỳ tiện xông vào đây?".
"Nhiếp đội trưởng!" - Lâm Trung vừa nhìn đã nhận ngay ra anh.
Một người đàn ông đẹp trai, phong trần, khí khái hùng dũng bất phàm như vậy, có thể dễ quên được hay sao - "Chúng tôi chỉ là ngồi đây ăn một bữa cơm thôi, không tính là phạm pháp đấy chứ?!".
Lâm Băng sợ Nhiếp Nghi sẽ nói ra gì đó, vội chạy ra bên cạnh anh, níu tay ngăn lại.
"Chú, có phải chú đến đây để bàn bạc với em về cách xử lý mấy tên côn đồ đã làm em ngã hôm nọ phải không? Đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện!".
Khoé môi Nhiếp Nghi giật giật.
Đôi mắt anh có hơi man dại nhìn Lâm Băng, sức uy hiếp trong đó khiến cô có hơi run sợ.
Anh rút tay ra khỏi tay cô.
Lâm Băng cứng người.
"Các người ở đây mưu đồ chiếm đoạt bạn gái của tôi.
Lâm tổng, anh có thể cho tôi hay, như vậy có đáng tội không?".
Giờ thì đến Lâm Trung quắc mắt nhìn cô.
Lâm Băng thật không muốn về nhà nữa.
Nhiếp Nghi rõ ràng lớn tuổi hơn bọn họ rất nhiều, lại trực tiếp gọi Lâm Trung là anh.
Lâm Trung không rùng mình vì ghê sợ, cũng phải rùng mình vì ý tứ trong đây quá rõ ràng.
"Nhiếp đội, không biết em gái tôi đã gây ra tội gì, mà có thể giành được sự chiếu cố của anh đến vậy? Nhà họ Lâm của chúng tôi không dám với cao, cách xưng hô này của Nhiếp đội trưởng tôi thật nhận không nổi!".
Khắc lão gia ngạc nhiên.
Họ nào mà còn phải khiến nhà họ Lâm thừa nhận với cao chứ? Từ lúc Lâm Trung trở thành người điều hành chính, Lâm thị như hổ mọc thêm cánh.
Còn ai dám so với nhà bọn họ trong giới đây.
Lâm Băng tuy có khiến nhiều người chê cười, nhưng cũng không có ai dám trực tiếp đắc tội với cô.
Bảo bối trong lòng Lâm Trung là ai, không nói ai cũng biết!
Lâm Trung nghiêm mặt quay sang Lâm Băng hỏi.
"Lâm Băng, Nhiếp đội trưởng có thật sự là bạn trai của em không? Đêm nay nếu không nói cho rõ ràng chuyện này, em đừng hòng rời khỏi đây!".
"Em...".
Lâm Băng lúng túng, hết nhìn bộ dạng chưng hửng của nhà họ Khắc, đến nhìn khuôn mặt đang nhăn chặt của Lâm Trung, rồi đến vẻ mặt nghiêm trọng của Nhiếp Nghi.
Cô tự bấu lấy tay mình.
"Không..." - Cô lắc đầu - "Không phải...".
Môi Lâm Trung nhếch lên, anh dương dương tự đắc.
"Nhiếp đội, anh xem đấy! Em gái tôi nói không có quen anh!".
Nhiếp Nghi trầm mặc nhìn cô.
Ánh mắt đen sâu thăm thẳm, vừa chất chứa nỗi tức giận khó giấu, vừa như đang oán trách cô.
Người anh như đang phát ra lửa.
"Vậy em nói yêu tôi...!cũng là giả?".
Anh nheo mắt, cúi đầu nhìn cô, ép chặt Lâm Băng về góc tường, hung tợn đe doạ.
"Băng, chuyện này em không đùa được đâu!".
Lâm Băng rụt vai, kinh hoàng trông thấy ánh mắt phát ra lửa của anh.
Nhiếp Nghi chưa từng dữ tợn như vậy với cô bao giờ.
Quay sang Lâm Trung, anh cũng đang khoanh tay nghiêm khắc nhìn cô.
Lâm Băng bỗng thấy mình như miếng xúc xích bị kẹp chặt trong ổ bánh hotdog.
"Cô ta còn bị bệnh thần kinh..." - Giọng nói kia văng vẳng đâm xuyên từ bên tai phải sang tai trái của cô.
Lâm Băng hít một hơi sâu, nhìn xuống sàn nhà nói.
"Đều là giả!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...