Nghi Phạm Số 1 Của Ngài Cảnh Sát

Lâm Băng xoay người.

Lạnh... Cô thấy lạnh quá...

Cố nhấn cả người vào trong chăn nhưng chẳng đỡ hơn chút nào, tay cô quơ quàng, tìm được một cỗ hơi ấm nằm ngay cạnh bên. Chẳng suy nghĩ gì, liền nhào vào đó.

Người kia chầm chậm giơ tay, kéo chăn, bao bọc lấy cô, ôm kín vào lòng. Thật ấm... Thật dễ chịu...

Nhưng mà ai?

Cô lờ mờ mở mắt, hé nhìn người đàn ông ở trên đỉnh đầu. Bộ não đập đinh đinh hệt như sắp bong ra.

"Em tỉnh rồi?!".

Là Nhiếp Nghi!

Cô hoảng sợ định rút tay về thì đã bị anh kẹp chặt lấy.

"Xin... Xin lỗi...".

"Xin lỗi gì chứ? Tiếp tục đi. Tôi không phiền!".

Bàn tay lớn của anh sờ trên mặt cô, lành lạnh, mang theo một chút thô ráp khiến người ta nhộn nhạo. Trái ngược với làn da mịn màng của cô. Lâm Băng thoáng ngẩn ra.

"Em hạ sốt rồi, nhưng vẫn còn nóng. Có muốn ăn gì? Hay có khó chịu không?".

Nếu là Lưu Giang ở đây, Lâm Băng chắc chắn đã làm nũng một phen. Nhưng... đây lại là... lại là...

"Em... không sao..." - Giọng cô khản đặc.

Có phải nói ra một câu thôi đã thấy khó chịu. Lâm Băng muốn duy trì khoảng cách với anh. Đôi môi trắng bệch, khô đến mức bong tróc thành từng mảng bị anh sờ đến.

"Tôi đi lấy nước cho em nhé!".

"Dạ...".

Thân nhiệt bên cạnh rút đi, cõi lòng Lâm Băng chợt thấy mất mát. Tuy rằng chỉ thoáng qua, cô biết chính mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Nói bà Lữ Lang trở trời thích cô còn đáng tin hơn chuyện anh thích cô.


Nhiếp Nghi thích cô nổi ư?

Có đôi khi, anh chỉ thấy cô xinh đẹp, muốn lợi dụng gì đó. Đàn ông chẳng phải đều vậy?! Mới lạ thì ham muốn, chơi chán rồi thì bỏ.

Đèn ngủ vàng vọt được bật lên. Tia sáng yếu ớt lan rộng khắp căn phòng, soi lên cái bóng tất bật của Nhiếp Nghi đang chạy đi lấy nước ấm và thuốc cho cô. Bóng lưng anh thẳng tắp, vững chãi khuất sau cánh cửa rồi nhanh chóng trở vào.

Viên thuốc nằm trên tay anh, trông nhỏ bé một cách đáng thương. Lâm Băng nhặt chúng ra khỏi bàn tay anh, nhét vào trọng miệng. Dáng vẻ vội vàng, lúng túng không thể nào giấu được.

"Em căng thẳng gì chứ? Coi tôi là ma quỷ à?".

"Không có...".

Cô suýt thì sặc nước. Cổ họng bị kinh động, ho lên khù khụ từng cơn. Cô oằn người chống đỡ, buồng phổi co rồi bung như muốn nổ tung ra.

"Vậy còn nói không có?".

Nhiếp Nghi vỗ vỗ rồi xoa lưng cho cô. Mặt lụa trơn láng áp vào tấm lưng mỏng nóng hổi.

Lâm Băng lúc này mới để ý đến mình đang mặc gì. Một bộ đồ ngủ lụa màu trắng, mỏng tang gần như trong suốt. Nhiếp Nghi thay đồ cho cô? Còn chọn trúng một bộ- không - biết - hôm - đó - cô - ăn - phải - thứ - gì - mà - mua - về?

Thế này so với chuyện không mặc gì cả càng khiến cô khó chịu hơn. Mặt mũi đỏ bừng, cô kéo chăn lên che người.

Nhiếp Nghi nheo mắt, chớp mắt đã đọc được suy nghĩ của cô, lưu manh buông một câu.

"Em yên tâm, chưa có gì mà tôi chưa nhìn qua cả".

Trông thấy cô gái nhỏ không chịu buông lỏng đề phòng, Nhiếp Nghi nổi lên ý định trêu chọc, nghiêng người ghé sát mặt cô mà nói.

"Thậm chí chỗ cần sờ đều sờ qua cả rồi!".

"Chú!".

Lâm Băng ngượng không chịu nổi, vội ngăn không cho Nhiếp Nghi nói tiếp.

"Em biết điều thì đừng có như thế, chọc giận tôi thực sự ra tay thì khi ấy em trốn có nổi không?".

Đương nhiên không nổi.


Mấy dấu vết kia trên người còn chưa tan hết đâu. Hôm ấy Lâm Băng phản kháng rất quyết liệt, mà Nhiếp Nghi thì giống như bị con báo làm loạn muốn cào, tóm lấy tay thì hết đường thoát. Mà lực nắm của anh rất mạnh mẽ. Hai cổ tay giờ nghĩ đến vẫn còn đau. Một bên ngực bị cấu xé đến bầm tím hết cả.

Lâm Băng nhân nhượng, thả chăn xuống, lại thấy hai điểm đỏ hồng nổi bật đội áo nhô lên cao cực kỳ mời gọi của mình ở trong gương, lại hốt hoảng kéo chăn lên.

"Nhưng... Nhưng... em lạnh".

Nhiếp Nghi cười.

"Chỉ cần đừng coi tôi như dã thú là được".

"Chú... chúng ta có thể như ngày trước có được không?".

"Ngày trước nào? Ngày em say rượu?".

"Không. Không phải".

"Vậy thì là ngày nào?".

"Ngày... ngày... những ngày khác".

"Tôi không nhớ còn có ngày khác!".

Nói chuyện với Nhiếp Nghi khiến đầu óc vốn không được ổn định của cô bắt đầu quay cuồng. Cô choáng váng dựa đầu vào đầu giường. Tay của Nhiếp Nghi kịp đỡ lấy.

"Mệt rồi thì nghỉ đi. Đừng nói nhiều nữa!".

Lâm Băng cứ thiếp đi rồi mơ hồ giật mình tỉnh dậy, không biết trải qua bao nhiêu lần. Mồ hôi trên trán vã ra như tắm. Tấm lưng ướt đẫm mất một mảng. Áo lụa dán chặt vào người, vừa nhớp dính, vừa ngột ngạt đến ngộp thở. Mỗi lần mở mắt đều sẽ thấy Nhiếp Nghi ở cạnh bên, bàn tay dịu dàng đặt lên trán của cô.

Tuy cơn sốt đang dần hạ xuống, nhưng Nhiếp Nghi cứ cảm thấy tình hình hiện tại của Lâm Băng không được ổn. Cho nên buổi sáng, nhân lúc cô chưa tỉnh, anh chậm rãi bắc bếp nấu lên cho anh một chén cháo nhỏ. Đồng thời xin nghỉ với bên đồn, lý do cá nhân.

Hơn mười năm nay, đồng chí cảnh sát anh hùng cần mẫn làm việc vì nước vì dân không quản khó nhọc thức đêm mò hôm, đều chưa từng nghỉ qua lần nào.

Không phải vì anh có lý tưởng to lớn gì, mà Nhiếp Nghi thực sự thích công việc này. Anh thấy có khi làm việc trừ gian diệt ác này cả đời cũng được, tuy lương lậu chỉ đủ trả tiền thuê nhà, nhưng rất có cảm giác thành tựu.

Lâm Băng bị anh khua dậy. Hương cháo nóng thơm lừng, bốc lên dưới đầu mũi.

"Ráng ăn một chút. Ăn xong tôi chở em đi viện. Còn khó chịu không?".


Lâm Băng gật đầu. Rất khó chịu.

Cả người cô rời rạc, bải hoải, giống như đều không thuộc về bản thân nữa. Cô thật sự quá chán ghét cơ thể này rồi. Giam được Viên Yến vào tù, chính cô đã mất đi nửa cái mạng.

Người ta hay nói tuổi trẻ khoẻ mạnh, mà cơ thể của Lâm Băng đã sớm giống như một cái cây già cằn cỗi, không chịu nổi nắng mưa.

Nhiếp Nghi ngồi xuống bên giường, cẩn thận đưa từng muỗng cháo lên thổi rồi đưa đến miệng cô. Không phải cháo anh nấu không ngon, mà cơn sốt khiến khẩu vị của cô không tốt. Chủ yếu là cháo nóng cho vào người, hơi ấm khoan khoái lan ra, trong lòng chút ít dịu lại.

Lâm Băng chợt nhớ ra điều gì đó, mặt mũi trắng bệch hỏi anh.

"Chú ơi... Lưu Giang trốn ngục rồi... Anh ấy... sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?".

Từ hôm qua đến nay, Nhiếp Nghi chưa từng hỏi cô lấy một lời. Xảy ra một chuyện lớn như vậy, anh thực sự không cảm thấy nên điều tra cô? Hoặc có thể anh đã đoán ra được gì đó...

Nhiếp Nghi nhướn mày. Không hiểu vì sao trong lòng hơi khó chịu mỗi khi nghe thấy cô mở miệng ra đều nhắc đến Lưu Giang.

"Tất nhiên sẽ bị truy nã!" - Anh cục súc nói.

Lâm Băng mím môi.

Gương mặt cô tái nhợt, chỉ để lộ ra đôi mắt đen mở lớn long lanh, cùng hàng mày mảnh nhưng đậm màu cứng cỏi.

"Chú, anh ấy thực sự...".

"Đủ rồi. Tôi không muốn nghe nữa!" - Anh đặt chén cháo cạch xuống bàn - "Tôi đã nói gì với em nào! Đừng nhắc đến Lưu Giang trước mặt tôi".

Lâm Băng thở dài.

Cỗ ngực nặng trĩu. Nhiếp Nghi là người duy nhất có thể giúp cô trong chuyện này. Nếu thật sự chọc giận anh, không phải càng sẽ đặt Lưu Giang vào thế nguy hiểm ư?

"Có thời gian, em nên tự tìm cách lo cho bản thân mình trước đi".

"Bây giờ em đã không còn là nghi phạm nữa rồi... A Tả, A Hữu, có thể không đi theo em nữa..." - Lời nói của cô run rẩy - "Chú... em muốn chuyển ra ngoài...".

Chuyện giữa cô và Nhiếp Nghi quá mức đáng sợ. Thậm chí Lâm Băng không biết phải giải thích mối quan hệ hiện tại giữa hai người là thế nào nữa.

Cô rất rõ, anh chưa từng thích cô.

Con ngươi Nhiếp Nghi trầm đục khó lường.

"Ý em là gì? Chán ghét tôi đến độ còn chưa khỏi bệnh đã muốn dọn ra ngoài ở?".

"Không phải..." - Cô chối, khuôn miệng trở nên cứng ngắc - "Anh em sắp về rồi... Có lẽ em sẽ dọn qua chỗ anh ấy sống".


Nhiếp Nghi không phải là người quá không biết lý lẽ. Ép cô được một lần, có thể ép được cô cả đời ư? Anh cũng không phải là loại thiếu tự trọng đến nỗi cắn riết không buông.

Thực ra, Lâm Băng đã rất nhiều lần từ chối anh.

Do chính anh từ chối không hiểu.

Theo trực giác trinh sát đó giờ, Nhiếp Nghi luôn cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Lưu Giang rất bất thường. Nên anh luôn tự tin rằng Lâm Băng chưa từng quên đi anh.

Vì tính cô ngạo mạn, lẳng lơ, vóc dáng còn mê người, Nhiếp Nghi mới cho cô cơ hội để cùng anh chơi đùa một lần.

Cho đến tối qua, lần đầu tiên anh nghi ngờ trực giác của mình là sai. Lỡ như, cô gái này thật sự đã không còn thích anh nữa?!

"Được. Tuỳ em!".

Suy đoán của Lâm Băng rất hiếm khi sai. Nhưng đây là lần đầu tiên, cô có đôi chút thất vọng khi nó thật sự đúng.

Mà dự đoán của cô đã thành hiện thực.

Sau khi cô được đưa vào viện truyền nước không lâu, Lâm Trung đã thật sự về nước. Chuyến công tác của anh đã hoàn toàn kết thúc. Lâm Băng nghi ngờ, chuyện anh đột xuất trở về như vậy có liên quan trực tiếp đến Lưu Giang ở đây.

Nhưng vì có Nhiếp Nghi ở gần đó nên cô không tiện nói nhiều. Lưu Giang hiện tại đã là tội phạm truy nã, nếu để lộ bất cứ tung tích nào của anh, vậy chẳng phải sẽ rất bất lợi ư?

"Băng Băng, em sao rồi? Anh vừa đi không lâu. Bọn họ ở nhà lại ức hiếp em rồi sao?".

Lâm Băng cứ tưởng sau bảy năm trui rèn ở bên Anh. Mọi chuyện từ từ qua đi rồi, cảm xúc đã lắng lại, cô sẽ trở thành một người mạnh mẽ hơn trước, thông minh hơn trước. Đến Viên Yến cô còn đối phó được, chẳng nhẽ còn phải sợ nhà họ Lâm, nhà họ Lữ, nhà họ Viên cùng nhà họ Vương nữa ư?

Kết quả là vẫn bị bọn họ khống chế và chơi đùa đến tê liệt.

"Em không sao, anh hai. Chức phó giám đốc là em nhường cho Lâm Huy. Em không muốn tranh giành những thứ không thuộc về em nữa...".

Bao gồm cả Nhiếp Nghi. Chỉ có bản thân cô biết trong câu nói này chứa đựng bao nhiêu phần bất lực.

Lâm Trung thở dài, quay sang Nhiếp Nghi đầy cảm kích.

"Làm phiền anh rồi. Lại một lần nữa phải nhờ cậy anh chăm sóc cho Băng Băng nhà chúng tôi".

Lời lẽ khách sáo như vậy, không bới được chút sơ hở nào. Nhưng Nhiếp Nghi nghe ra rất rõ. Lâm Trung đang muốn vạch rõ biên giới giữa anh và Lâm Băng.

Đối với Lâm Trung mà nói, vũng bùn này Lâm Băng ngu ngốc đâm đầu lún vào một lần đã đủ rồi. Nhiếp Nghi không có lỗi. Nhưng anh càng hi vọng Lâm Băng có thể hạnh phúc hơn ai hết.

"Nhiếp đội, để tôi tiễn anh ra ngoài. Băng Băng từ giờ cứ giao cho tôi. Anh trăm công nghìn việc, chắc chắn không tiện ở lại lâu".

Nhiếp Nghi hừ lạnh một cái.

Đám người nhà họ Lâm thật biết cách trả ơn người khác!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui