❄️????????❄️
Loại chuyện học tập này a, vừa được người khích lệ liền dễ dàng đứng dậy, vừa gặp khó khăn liền lùi bước.
Trương Tiểu Phàm đang cầm Cửu chương toán thuật, xem chưa đến một nén hương liền bắt đầu đầu váng mắt hoa, một đề mục lật xem tới tới lui lui mấy chục lần, nhưng vẫn chưa nghĩ ra vì sao phải giải như vậy.
(Cửu chương toán thuật 九章算术: một quyển sách về toán học của người Trung Quốc được biên soạn vào thời Đông Hán.)
Gần đây Bách Lý Diên và Bách Lý Khoan Nhân đều bận đến mức chân không chạm đất, lúc này y thật sự không dám đến quấy rầy.
Còn Bách Lý Hoằng Nghị......!Trương Tiểu Phàm đang đứng ngoài cửa phòng hẳn, ngẩng đầu muốn gõ cửa, lại cứng nhắc nghẹn về.
Quên đi! Tự mình trở về nghĩ lại đi, vẫn không nên quấy rầy hắn.
Lúc ăn cơm, Trương Tiểu Phàm lại thất thần, Đoan Mộc Vân nhìn thấy hết.
Sau khi ăn xong liền lo lắng kéo tay y nói có phải vẫn vì chuyện học nên hao tổn tinh thần không.
"Không biết thì con hỏi Hoằng Nghị một chút đi, cái gì hắn cũng biết, hẳn có thể giúp con." Đoan Mộc Vân nói rất đương nhiên,
Trương Tiểu Phàm lại không dám nghĩ như vậy, y xua tay lia lịa, nói mình vẫn không nên lấy loại vấn đề ngu ngốc này đi quấy rầy hắn.
"Tiểu Phàm." Bỗng nhiên Đoan Mộc Vân nhìn chằm chằm y không nói.
"Dạ?"
"Con thật sự trưởng thành rất nhiều a." Đoan Mộc cảm khái nói, "So với trước kia càng đáng yêu hơn, xinh đẹp hơn, cũng ngoan hơn rất nhiều." Không hiểu sao nghe ra hơi tiếc hận.
Trương Tiểu Phàm không hiểu sao đột nhiên được trưởng bối khen ngợi, thẹn thùng không biết trả lời như thế nào.
Đoan Mộc Vân thấy y như vậy, cười cười: "Lúc nhỏ con đến chơi, giống y hệt một tháng trước con đến đây vậy, ngoan ngoãn, nói gì liền đáp đó."
Vừa nhớ lại năm xưa, Đoan Mộc Vân liền nhịn không được mở máy hát: "Ta chỉ cho rằng con giống với lúc ấy, vì sợ người lạ, làm quen nhiều một chút là tốt thôi.
Kết quả con vẫn ngoan như vậy, dù sao cũng trưởng thành rồi, cũng hiểu chuyện......"
"Nhưng lúc bé con lại không sợ Hoằng Nghị, cả ngày vây quanh hắn xoay tròn, ca ca cao ca ca thấp.
Hoằng Nghị nói con là tiểu ong mật phiền người, nhưng hắn lại không cự tuyệt con, ta liền biết, thật ra hắn thích tiểu ong mật con đó!"
Những gì bà nói, Trương Tiểu Phàm hoàn toàn không có ấn tượng, trước kia y khá nghịch ngợm gây sự, phụ mẫu thường nhắc đến, sau đó bị bệnh một trận, thân thể hư nhược, người liền an tĩnh rất nhiều.
Theo lời của bà, Trương Tiểu Phàm miêu tả hình ảnh tiểu Hoằng Nghị nghiêm mặt bị mình chạy quanh ở trong lòng, hơi buồn cười.
Càng nghĩ càng cảm thấy Bách Lý Hoằng Nghị đáng yêu vô cùng.
"Thoạt nhìn Hoằng Nghị lạnh lùng không dễ thân đúng không? Thật ra hắn chỉ lạ mặt thôi, các con không gặp nhau lâu như vậy, nhiều ít vẫn sẽ có chút xa lạ.
Không sao, con chủ động chủ động nhiều chút là được rồi."
Đoan Mộc Vân nói đến nhẹ nhàng, phảng phất chỉ cần mặt dày mày dạn, băng sơn cũng có thể bị nắng ấm ngày xuân hòa tan.
Nhưng Trương Tiểu Phàm biết hắn còn khủng bố mặt lạnh thế công hơn cả băng sơn, cũng biết mình không tính là nắng ấm ngày xuân gì, không dám cam đoan tuỳ tiện, chỉ có thể đáp lời bà một tiếng.
Đoan Mộc Vân đầy ý chí chiến đấu hơn cả y, lập tức đẩy người về hỏi chuyện học.
Trước khi đẩy người ra cửa còn cổ vũ y: "Ta sẽ sắp xếp cho gia bộc ở Đông Viện, ban đêm bọn họ sẽ tận lực không đến quấy rầy các con, nắm lấy cơ hội nha, Tiểu Phàm cố lên!"
Cuối cùng vẫn phụ ý tốt của Đoan Mộc Vân.
Trương Tiểu Phàm lật qua lật lại sách vở suốt một đêm, thật vất vả lấy hết can đảm thì đèn cách vách lại dập tắt rồi.
Tay gõ cửa lại rũ xuống.
Vạn sự khởi đầu nan, vạn sự khởi đầu nan.
Trương Tiểu Phàm an ủi chính mình.
Trương Tiểu Phàm dám hỏi tiên sinh về vấn đề mà với mọi người trước mặt thì đó là "vấn đề ấu trĩ", nhưng khi đối mặt với Bách Lý Hoằng Nghị lại cảm thấy thời cơ này không đúng, thời gian này cũng không ổn.
Lên xe ngựa, Bách Lý Hoằng Nghị phải nhắm mắt dưỡng thần, y cũng không dám hỏi.
Vào trường tư thục, Lâm Triết lại vây quanh hắn, y cũng không tiện hỏi.
Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng y cũng chờ được thời cơ tốt này.
Vào giờ nghỉ trưa, đa số học sinh đều không chịu ngồi yên.
Bọn họ hoặc là tán loạn trong trường tư thục, hoặc là thừa dịp thời gian nghỉ còn dài mà đến kinh thành đi lung tung khắp nơi.
Bách Lý Hoằng Nghị lại không giống vậy, hắn xem như tự học ở thư phòng trong nhà, có điểm tâm có trà, có thể mài hết thời gian này tại chỗ.
Trương Tiểu Phàm nhìn lướt xung quanh, vài người lẻ tẻ đều cách bọn họ khá xa, lúc này không lên thì còn đợi đến khi nào.
Lần đầu tiên hỏi Bách Lý Hoằng Nghị vấn đề, y hơi co quắp bất an.
Cảm thấy để người ta xoay người lại trả lời câu hỏi của y rất không tôn trọng vị "lão sư" này nên Trương Tiểu Phàm đứng dậy, lấy Cửu chương toán thuật lật đến trang đã xem tối hôm qua, hít sâu vài lần, nghĩ kỹ tìm từ trong đầu trước một lần.
Trương Tiểu Phàm vòng đến trước mặt hắn, hướng đầu về phía Bách Lý Hoằng Nghị đang nghiêm túc đọc sách, nuốt mấy miếng nước bọt, cuối cùng cũng mở miệng: "Hoằng.........!Hoằng Nghị, ta có thể hỏi huynh đề này không?"
Âm thanh của y nhỏ như muỗi kêu, Bách Lý Hoằng Nghị đang xem rất chăm chú, không ngẩng đầu.
Trương Tiểu Phàm càng run hơn, lại hơi hơi hé miệng, tựa như dùng hết sức lực cả đời, cuối cùng tăng âm lượng lên cao chút.
Vì thế Bách Lý Hoằng Nghị vừa nhấc mắt liền thấy một khuôn mặt viết đầy khẩn trương.
Thật ra Trương Tiểu Phàm khá đẹp, khuôn mặt lanh lợi tinh xảo, hai má ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp linh động, giờ phút này chứa đầy bất an, ngay cả lông mi cũng đang run rẩy rung động.
Thoạt nhìn y không giống như đang hỏi người vấn đề, mà giống như phạm nhân bị xét xử, tiểu binh mới lên chiến trường hơn, cũng giống thiếu niên mới nếm thử chuyện tình yêu.
Bách Lý Hoằng Nghị không biết vì sao mình lại nghĩ đến cái so sánh cuối kia.
Hắn ra vẻ che giấu mà nhận quyển sách kia, lúc nói chuyện, không hiểu sao cổ họng hơi khô: "Đề nào?"
Trương Tiểu Phàm lập tức dịch ghế vào sát hắn, dường như sự vui vẻ trong mắt sắp tràn ra ngoài nên khắc chế thu liễm động tác lại, nhẹ nhàng chỉ chỉ đề thứ nhất.
Bách Lý Hoằng Nghị nhìn lướt qua, đề định lý Pythagoras đơn giản, sau khi hiểu nguyên lý sẽ dễ giải hơn nhiều nên liền nói nguyên lý cho y trước, rồi để y dùng vào bên trong.
(Nguyên văn là Câu cổ 勾股: định lý Pythagoras.)
"Pythagoras chia làm cạnh, góc vuông, cạnh huyền, bình phương cạnh huyền (cạnh đối diện với góc vuông) bằng tổng bình phương của hai cạnh còn lại, nghĩa là......"
Lúc Bách Lý Hoằng Nghị nói về số học, âm thanh trong trẻo, không lạnh nhạt như trước.
Hắn dùng câu kia để giải hết nguyên lý, giải thích tỉ mỉ, thanh tuyến thư giãn, giảng từ từ, như tắm mình trong gió xuân.
Lần đầu tiên Trương Tiểu Phàm cảm thấy số học khiến người ghét này lại sinh động như vậy, thậm chí y còn muốn dùng câu "Nằm vào ôn nhu hương" không thích hợp này để hình dung cảm nhận trong thời khắc này.
"Đề này cứ dùng định lý ta mới nói là được, hiểu không?"
Ôn nhu hương bị một câu của Bách Lý Hoằng Nghị đánh nát.
Tiêu đời! Y nghe xong rồi, nhưng y không nghe Bách Lý Hoằng Nghị nói gì.
Trương Tiểu Phàm hốt hoảng ngẩng đầu chống lại đôi mắt thăm dò của hắn, ngốc ngốc gật đầu, nói vòng vo: "Ta thử một chút."
Y nhận sách mà Bách Lý Hoằng Nghị đưa qua, đứng dậy gây động tĩnh rất lớn, khiến người bên ngoài ghé mắt.
Y đỏ mặt, suýt chút nữa cúi đầu làm đại lễ với Bách Lý Hoằng Nghị, cuối cùng thành khẩn nói một tiếng: "Cảm ơn huynh."
"Ừ." Bách Lý Hoằng Nghị đã nhìn quen sự hấp tấp của y nên không trách, lên tiếng, "Không còn chuyện gì khác đi?"
"Không còn không còn." Trương Tiểu Phàm ôm chặt quyển sách kia, cười xán lạn, lại nói một lần, "Cảm ơn huynh."
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Trương Tiểu Phàm mở đề vừa rồi ra, lúc trước còn cảm thấy khô khan nhạt nhẽo, bây giờ trong câu chữ đều thấy giấu ngọt ngào.
Lúc nãy Bách Lý Hoằng Nghị còn cầm giấy vẽ hình trợ giảng cho y, khí thế y lấy ra như đang lấy tác phẩm đồ sộ của danh sư, nhẹ nhàng nâng trang giấy hơi mỏng kia lên, nhìn tỉ mỉ bút tích bên trên.
Y không biết phải khen như thế nào, trong lòng chỉ biết chữ thật đẹp, vui vẻ đọc nhiều lần.
Trương Tiểu Phàm nhẹ tay nhẹ chân để tờ giấy kia lên bàn học, vuốt phẳng, phơi khô bút mực phía trên, còn nóng vội dùng miệng thổi thổi, sợ mình không cẩn thận quẹt lem chữ phía trên.
Đợi sắp đến giờ học, người trong phòng học càng ngày càng nhiều, y mới cẩn thận chạm chạm mặt giấy, xác định mực nước đã khô rồi, mới gấp đôi tờ giấy kia lại vô cùng cẩn thận, kẹp vào sách, cuối cùng còn vỗ nhè nhẹ lên phía trên một cái.
Đối với người ngoài, cái này chẳng qua chỉ là một tờ giấy vụn, có giá trị nhiều nhất chính là nội dung viết trên đó, nhưng rất dễ thay thế, chỉ cần lật lật sách là ra rồi.
Nhưng với Trương Tiểu Phàm mà nói, đây là bảo bối vô cùng quý giá.
❄️????????❄️
Haz...!Mấy nay mình mạt quá, ráng kiếm xèn mua đồ Tết nên bận sml ùi ????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...