❄️????????❄️
Trương Tiểu Phàm bị Đoan Mộc Vân biết y đến Bách Lý gia còn làm việc, quả thật như mẹ ruột nhìn bảo bối gả vào hào môn chịu khổ, chất vấn tất cả hạ nhân ở Đông Viện có phải không hiểu quy củ hay không.
Ào ào quỳ xuống một mảnh, Trương Tiểu Phàm tự trách muốn chết, liên tục giải thích là do mình muốn làm việc.
Đoan Mộc Vân lại nhíu mi nói trong lòng y không xem nơi này là nhà sau này của mình mới phải khách khí như vậy.
Trương Tiểu Phàm ăn nói vụng về, luôn không biết dỗ người, chỉ có thể ủy khuất vô cùng kêu: "Di mẫu......" Lặp lại liên tục mình thật sự không có ý nghĩ này.
Không hề nghi ngờ, Trương Tiểu Phàm thua trận, trở thành thiên kim đụng không được chạm không được ở Bách Lý gia, y vừa muốn cầm khăn lau thì toàn viện liền đề phòng, dường như nếu y dám cầm lên thì gia bộc toàn viện liền dám quỳ xuống cùng lúc.
Trương Tiểu Phàm ở nhà làm việc đã quen, một thân gân cốt cả ngày bất động, liền cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu, ngay cả ăn cơm cũng uể oải.
"Tiểu Phàm à, là đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Di mẫu kêu người làm thêm mấy món con thích nhé?" Đoan Mộc Vân thấy y chậm chạp không động đũa, lo lắng hỏi.
Khi còn nhỏ, đứa bé này thích ngọt, cũng không kén ăn, khẩu vị rất dễ đoán.
Nhưng bà không biết qua nhiều năm như vậy, đứa bé ngoan sau khi lớn lên có thay đổi khẩu vị hay không
Đoan Mộc Vân vừa hỏi, ánh mắt của những người còn lại trên bàn cơm đều dừng lại trên người y, chỉ có Bách Lý Hoằng Nghị vẫn đang ăn cơm không nhanh không chậm.
Được ba người quan tâm, Trương Tiểu Phàm vội vàng lắc đầu: "Ăn rất ngon, là do con thất thần."
"Tiểu Phàm đang nghĩ gì, có thể nói với di mẫu không? Di mẫu xem có thể giúp con hay không?" Đoan Mộc Vân kẹp cho y một miếng thịt cá hấp, hỏi y.
"Chính là......" Trương Tiểu Phàm không biết mở miệng thế nào, chẳng lẽ muốn nói với Đoan Mộc Vân là mình thật sự không thích cả ngày ở trong phòng ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn uổng phí thời gian sao? Hơn nữa vẫn luôn để y ăn không khiến y cảm thấy thật không dễ chịu.
Nhưng nói như vậy có khiến Đoan Mộc Vân thương tâm hay không a? Dù sao cũng do bà muốn đối tốt với mình thôi.
"Ở trong phủ không biết làm gì......" Y chọn chọn lựa lựa, chọn một câu trả lời tự cho là khá thích hợp.
.
Đam Mỹ Hài
"Ồ cái này à......" Đoan Mộc Vân muốn mỗi ngày đều kéo Tiểu Phàm đến trò chuyện, hai đứa con trai đều phải đến trường tư thục học, Bách Lý Duyên cũng phải lên triều xử lý công sự, nhưng sợ mình vừa nói liền liên tục không ngừng, làm lỡ thời gian của người trẻ tuổi.
Kế hoạch kéo gần quan hệ với con dâu nhỏ cũng chỉ đành phát triển thong thả, nếu Tiểu Phàm nhàm chán như vậy, vậy ngày mai liền trò chuyện thêm một canh giờ đi, lại dẫn y đến Ngọc Quỳnh Ký đặt mấy cái vòng tay, y sẽ thích vòng tay chứ?
Đoan Mộc Vân còn chưa hỏi, Bách Lý Duyên bên cạnh đã mở miệng: "Tiểu Phàm muốn đi học sao?"
Trương Tiểu Phàm suy tư một hồi, lên tiếng: "Dạ." Trước kia phụ thân cũng đưa y đến học quán đọc sách, sau đó phụ mẫu qua đời, y cũng không còn tâm tư và tinh lực đi học.
Tuy rằng y học hành không được tốt lắm, nhưng vẫn rất thích.
Bách Lý Duyên lại hỏi y tiến độ học tập, Trương Tiểu Phàm ấp úng trả lời, chiếc đũa đều nắm đến chột dạ.
Thành tích của y luôn không tốt, may mắn nhất thời cũng chỉ có thể qua cửa, sáng tác văn thơ rối tinh rối mù, càng đừng nói thi đậu công danh.
Bách Lý Duyên an ủi y: "Không sao.
Bắt đầu từ ngày mai, con và Hoằng Nghị đến trường tư thục đi.
Sẽ để Hoằng Nghị dạy con."
Y làm sao dám! Trương Tiểu Phàm hoảng sợ nhìn về phía Bách Lý Hoằng Nghị ngồi xéo đối diện, hắn nhấm nuốt tinh tế, nuốt xong mới nói: "Gần đây con khá bận."
Ngụ ý là không rảnh phụ đạo một đứa ngốc học tập.
"Tiểu Phàm không biết đường, sáng mai con dẫn y đi.
Không chiếm bao nhiêu thời gian đâu." Đoan Mộc Vân vỗ vỗ khuỷu tay hắn.
Bách Lý Hoằng Nghị người này không ăn mềm cũng không ăn cứng, nhưng ăn cách này của mẫu thân hắn, mỗi lần Đoan Mộc Vân mở miệng như vậy, hắn liền biết, nếu không đồng ý, kế tiếp chính là dây dưa bất tận, lãng phí canh giờ hơn một người "dẫn đường" nhiều.
"Dạ." Hắn lên tiếng, xem như đồng ý.
Chuyện này cũng liền định xuống như vậy.
Cơm nước xong, Bách Lý Nhị công tử nghênh ngang mà đi, Trương Tiểu Phàm theo sát phía sau, theo đuổi không rời.
Cuối cùng đã đuổi kịp người trước khi đối phương vào cửa.
"Bách Lý......!công tử......" Y thật ngốc, ngay cả xưng hô cũng không biết mở miệng thế nào.
Nghĩ gọi đại danh, lại cảm thấy không lễ phép.
Xóa họ, lại lộ vẻ lôi kéo làm quen.
Quyết định học cách gọi của người khác, lăn qua lộn lại, cuối cùng gọi không đâu vào đâu như vậy, nếu Bách Lý Khoan Nhân ở đây, phỏng chừng muốn hỏi, y đang gọi ai?
Vì thế y thấy Bách Lý Hoằng Nghị nhíu mày một chút, âm thanh lạnh hơn: "Có việc?"
Trương Tiểu Phàm vốn đã sợ hắn, cái này càng khiến trái tim y thắt lại, "Ngày mai, Nhị công tử ra cửa lúc nào? Ta sợ dậy trễ sẽ trì hoãn huynh."
"Giờ Thìn canh ba."
Thật ra Trương Tiểu Phàm đi hỏi Đoan Mộc Vân việc này là được, nhưng dù sao ngày mai cũng phải đi học với Bách Lý Hoằng Nghị, làm quen thêm một chút như vậy cũng tốt.
Y lại hỏi: "Ta không biết rõ về trường tư thục này lắm, huynh có thể nói với ta một chút không?"
"Không khác các học quán khác."
Một câu trực tiếp chặn hết các câu hỏi tiếp theo của Trương Tiểu Phàm, y đành phải sờ sờ mũi, nói một tiếng ngủ ngon với Bách Lý Hoằng Nghị rồi rút lui.
Bách Lý Hoằng Nghị nói, có đúng hay không.
Thần chính đến ngọ chính, vị chính đến thân chính -- Quả thật thời gian giảng bài nhất trí với các học quán khác.
Nhưng Bách Lý nhị công tử chưa từng học ở học quán khác nên hắn không biết, thật ra hình thức giảng bài không phải đều giống nhau.
(Thần chính 辰正: 8h.
Ngọ chính 午正: 12h.
Vị chính 未正: 14h.
Thân chính 申正: 16h.)
Ở học quán bình thường, chép bài, học thuộc, giảng lại đều hoàn thành trong giờ học, tiến độ học tập của học sinh đều dựa vào tự mình nắm chắc, cũng chính là lúc nào học thuộc bài xong thì lúc đó có thể nói lại nội dung mà tiên sinh đã giảng một lần nữa, đều bằng bản lĩnh.
Hơn nữa học quán do huyện phủ mở có chi phí thua xa chi phí đắt đỏ ở trường tư thục, học sinh còn hỗn tạp, từ thiếu niên tuổi đôi mươi đọc lướt qua thiên văn địa lý đến đứa trẻ ba tuổi đọc《Tam Tự Kinh》ê a liên tục đều có thể vào học quán.
Lúc Trương Tiểu Phàm ở học quán chính là điển hình của việc "Lừa gạt qua cửa", nói y không cố gắng, thật ra cũng không phải.
Chẳng qua y cầm Thập Tam Kinh nhẩm lặp đi lặp lại xong, giơ tay nói mình thuộc rồi, nhưng tiên sinh vừa kiểm tra lại thì đã quên sạch trơn.
Trường tư thục mà Bách Lý Hoằng Nghị học là do một vị Trạng Nguyên nổi danh kinh thành sáng lập, năm đó song Trạng Nguyên một vị vào triều làm quan, một vị từ quan xây trường tư thục.
Trong lớp của tiên sinh không chỉ dành thời gian để học thuộc, giảng bài, khảo thí, bố trí hội giảng, mà còn mở các lớp học cầm kỳ thư họa khác.
Phụ mẫu luôn mong đợi có con cái thành long thành phượng, nghe nói danh sư đều xuất cao đồ, cho nên quan to hiển quý đều tranh cướp giành giật trả tiền học phí cao ngất ngưởng, bá tánh bình dân thật sự "vô phúc tiêu thụ".
Ngày hôm sau Trương Tiểu Phàm đã bò dậy từ sớm, sợ đến trễ bị ghét.
Trước giờ, y đã đứng chở ở đại môn một lúc, giờ Thìn canh ba, Bách Lý Hoằng Nghị chậm rãi đi ra từ trong phủ.
Đến trường có xe ngựa đón xe ngựa đưa, nhưng chỉ có một chiếc xe ngựa, cũng không biết do không kịp chuẩn bị hay vì gì khác.
Trương Tiểu Phàm bó tay bó chân, muốn ngồi tạm trên ván xe thì Bách Lý Hoằng Nghị đã vén rèm cửa lên: "Đi vào."
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang, toàn bộ gân cốt của Trương Tiểu Phàm đều tê dại, y xoay người, chống lại đôi mắt trong trẻo thanh khiết của đối phương, không có tiền đồ mà nuốt một ngụm nước bọt: "Ta......!ngồi ở đây là được rồi."
Cái này cũng quá gần, Trương Tiểu Phàm nghĩ, lông mi của Bách Lý Hoằng Nghị thật dài.
"Đi vào." Dường như Bách Lý Hoằng Nghị hơi không kiên nhẫn, "Ta không muốn đêm nay bị mẫu thân càm ràm."
Ức.
Thì ra nguyên nhân vẫn là Đoan Mộc Vân.
Chút mong đợi nho nhỏ trong lòng Trương Tiểu Phàm chợt tắt, y phủi phủi bụi trên y phục, sợ cọ bẩn chỗ của Bách Lý Hoằng Nghị, sau đó mới chui vào.
Dọc theo đường đi, y đều căng chặt thân thể và thần kinh, một là sợ xe ngựa xóc nảy, y sẽ ngã vào trên người Bách Lý Hoằng Nghị; hai là sợ Bách Lý Hoằng Nghị đáp lời, y sẽ không biết nói gì.
Nhưng mà cái này cũng chỉ là phỏng đoán của y.
Xe ngựa đi vững vàng, Bách Lý Hoằng Nghị cũng an phận nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn từ bên ngoài, trường tư thục không giống học quán, nhưng phủ đệ có diện tích tương tự, mỗi năm thu nhận học sinh lại chỉ bằng 1% so với học phủ quan lập.
Lác đác hai mươi mấy vị học sinh, còn lại đều là thư đồng hoặc giảng sư.
Tân sinh nhập học nên đi thỉnh an tiên sinh.
Bách Lý Hoằng Nghị xoay người vào phòng học, ngay cả một tiếng chào hỏi dư thừa cũng không có.
Gia bộc đi theo phía sau khẽ gọi một tiếng: "Tiểu công tử."
Trương Tiểu Phàm nhìn bóng lưng của Bách Lý Hoằng Nghị, được người gọi mới phục hồi tinh thần lại, "A......!hả? Chuyện gì?"
"Nhị công tử nói ta dẫn đường cho ngài đi gặp tiên sinh."
"Ừm ừm được."
Tiên sinh tương tự với miêu tả của Đoan Mộc Vân, thanh niên tuấn kiệt, không nghiêm khắc giống giáo thụ khác, Trương Tiểu Phàm có ấn tượng rất tốt với người.
"Thượng thư đã sớm dặn ta, ta đã sắp xếp vị trí cho con rồi, ở phía sau Hoằng Nghị." Tiên sinh cười tủm tỉm vỗ vỗ vai y, "Ta cũng đã biết sơ về tiến độ học tập của con rồi, không sao, qua một thời gian là con có thể thích ứng."
Thỉnh an tiên sinh xong, Trương Tiểu Phàm trở về phòng học.
Cũng sắp đến giờ học rồi, y còn chưa bước vào phòng học thì đã thấy một nhóm người đúng giờ chen đầy phòng, lập tức cảm thấy da đầu tê dại, rút bước chân về, đổi thành đi cửa sau.
Hành động này càng khiến người tò mò, cửa trước đến cửa sau, lại từ cửa sau đến vị trí của y, hầu như toàn bộ người trong phòng học đều đang nhìn chăm chú vào khách không mời mà đến này.
"Bách Lý, nghe nói cha ngươi nhét y vào à? Có lai lịch gì a? Nhi tử phiêu bạc bên ngoài nhiều năm của lệnh tôn à? Hay là......" Nam sinh ngồi bên cạnh Bách Lý Hoằng Nghị không hỏi Trương Tiểu Phàm, mà ngược lại đi hỏi Bách Lý Hoằng Nghị, lời này còn cố tình nói rất lớn tiếng, rước lấy ánh mắt bồi hồi của một đám người giữa hai người bọn họ.
"Họ hàng." Bách Lý Hoằng Nghị nhàn nhạt đáp lại, thuận thế quay đầu lại nhìn Trương Tiểu Phàm, chờ y trả lời.
"Đúng vậy." Trương Tiểu Phàm lập tức phản ứng lại, "Bách Lý phu nhân, là di mẫu của ta."
"Ồ, sao chưa từng nghe nói qua a? Nếu là họ hàng thân thuộc của Bách Lý phu nhân, vậy lệnh tôn thăng chức à?" Luôn có rất nhiều người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, dăm ba câu liền chặn Trương Tiểu Phàm không lời gì để nói.
"Tiên sinh đến." Bách Lý Hoằng Nghị nói một câu, người bát quái liền bật người rút về chỗ.
"Cảm tạ." Trương Tiểu Phàm sáp đến phía trước, nhỏ giọng cảm tạ Bách Lý Hoằng Nghị đã giải vây.
Trương Tiểu Phàm đợi rất lâu vẫn không chờ được hắn trả lời, tưởng hắn không nghe thấy, lại tính lặp lại lần nữa.
Một đám học sinh đứng dậy hành lễ, trong kẽ hở âm thanh, Trương Tiểu Phàm bắt được tiếng đáp lại của Bách Lý Hoằng Nghị: "Ta chỉ không thích phiền toái."
Sau khi đi học, Trương Tiểu Phàm mới biết được tiến độ của y đâu chỉ rơi xuống một chút, mà là rất nhiều.
Tiên sinh tùy tiện chỉ vào một bài Tống từ để giảng giải, đầu óc của y liền trống rỗng.
Những học sinh khác hoặc là đề bút chú giải, hoặc là dựa vào đại não tiêu hóa để lý giải, chỉ có y luống cuống tay chân, mới vừa viết xong hai dòng chú giải thì tiên sinh đã giảng bài Tống từ tiếp theo rồi.
"Lời vừa mới nói, mọi người đều hiểu hết không?" Tiên sinh giảng bài không mang theo sách mà nhớ đến liền giảng.
Chưa kể trăm chữ thi từ, vạn chữ tiểu thuyết, người đều có thể thuật lại không sai một chữ.
Thông thường hỏi như vậy, chính là có ý muốn tìm người giảng lại.
Không để thời gian ôn tập, tiêu hóa, mà khảo sát năng lực trí nhớ và lý giải của học sinh tức thì.
Học sinh ở đây đều là bộ dáng định liệu trước, chỉ có Trương Tiểu Phàm mượn sống lưng thẳng tắp của Bách Lý Hoằng Nghị ngồi phía trước mà cúi đầu cố gắng không muốn có bất kỳ ánh mắt giao lưu nào với tiên sinh.
Y lật lật vài tờ giấy hơi mỏng trên sách, bên trên chữ rậm rạp, đung đưa loạn xạ trước mắt y, nhất định không chịu chui vào trong đầu y.
Một loại dự cảm chẳng lành, y cúi đầu thấp hơn nữa, sau đó bị một tiếng "Trương Tiểu Phàm" gọi lên.
Y vội vã đứng dậy, đôi mắt vẫn đang nhìn vào chữ trên sách, tranh thủ từng phút từng giây, ý đồ tại giây phút sắp chết trước mắt này có thể mở ra tiềm năng của thân thể.
"Con đến nói một chút, Thủy Điệu Ca Đầu của Tô Đông Pha."
Tiên sinh đây là vẫn để lại tình cảm và thể diện, chọn một bài thơ nghe nhiều dễ thuộc để hỏi y.
Bài thơ này cũng không khó, Trương Tiểu Phàm có ấn tượng, nhưng dưới ánh mắt hoặc tò mò hoặc xem trò vui của một đám học sinh, y ấp úng, ngoại trừ "Khi nào có trăng sáng" thì bên miệng không còn từ gì nữa.
Lưng y như có kim chích, thần kinh cả người căng thẳng, dường như một chút gió thổi cỏ lay bên ngoài cũng có thể dọa đến y, những tiếng cười đùa, nói chuyện vụn vặt với nhau không rơi xuống đất một chữ nào mà chui vào lỗ tai của y.
Sao ngay cả bài này mà học sinh mới này cũng không biết?
Bách Lý gia lại có họ hàng tệ hại như vậy sao?
Trương Tiểu Phàm siết chặt góc áo, lưng vẫn thẳng nhưng đầu lại chôn rất thấp, vô cùng xin lỗi nói: "Tiên sinh, xin lỗi, con không biết."
Tiên sinh vốn muốn thử năng lực lý giải của Trương Tiểu Phàm một chút xem có mấy phần, không ngờ trí nhớ của y lại ở mức trung bình, nhưng bộ dáng áy náy của Trương Tiểu Phàm khiến người ta không thể mở miệng quở trách, người ho khan một tiếng, dừng tiếng huyên náo dưới phòng.
"Đến môi trường mới, luôn có một quá trình thích ứng, không sao, ngồi xuống trước đi."
Tiên sinh vốn là người thông tuệ, bằng hữu qua lại cũng là như thế, học sinh được truyền thụ, người người đều là lông phượng sừng lân, đều có tài năng dẫn ba vị trí đầu.
Lần đầu tiên gặp phải học sinh ngu dốt như thế, người thật sự không biết khuyên thế nào, tìm một cách giải vây cũng nói không quá suôn sẻ.
Để cứu vãn cục diện, người đặc biệt gọi môn sinh đắc ý Bách Lý Hoằng Nghị, giết gà dùng dao mổ trâu để hắn đến trả lời bổ sung.
(Giết gà dùng dao mổ trâu 杀鸡焉用牛刀: làm việc nhỏ không cần dùng sức lớn.)
Trả lời chặt chẽ trôi chảy, tiên sinh vừa lòng gật gật đầu, lại cố làm khó, chọn một đoạn《Tư Trị Thông Giám • Hán Kỷ》để hắn giảng lại.
Vẫn đối đáp trôi chảy.
Người bình thường được khen, lời nói khí thế đều lộ vẻ đắc ý, trên mặt hoặc là ngạo khí tuỳ tiện hoặc là như tắm mình trong gió xuân.
Nhưng Bách Lý Hoằng Nghị còn trẻ mà lại già dặn, dường như vinh nhục đều không màng.
Hắn khiêm tốn, không buồn không vui, trả lời vấn đề của tiên sinh càng như là hai vị đồng môn đang giao lưu học thuật.
Trương Tiểu Phàm ngửa đầu, trên mặt y ửng đỏ, không biết là vì lúc nãy xấu hổ còn dư âm hay là vì giọng nói của vị Bách Lý Hoằng Nghị trước mặt này quá êm tai.
Y nhìn hơi mê mẩn, gió đầu thu thổi không yếu, lá cây rung động xào xạt ngoài cửa sổ, giọng nói thanh nhuận của thiếu niên trộn lẫn trong đó.
Trương Tiểu Phàm cố gắng vơ vét từ ngữ hoặc câu thơ trong trí nhớ, ý đồ tìm ra từ ngữ có thể hình dung Bách Lý Hoằng Nghị, lại như con ruồi không đầu, không có kết cấu.
Cuối cùng tiên sinh lưu luyến không rời kết thúc buổi giao lưu tại lớp này.
Lúc Bách Lý Hoằng Nghị ngồi xuống, dường như Trương Tiểu Phàm thấy được hắn hơi hơi nhếch khóe miệng lên.
cho nên ngay cả chớp mắt một cái, Trương Tiểu Phàm cũng không nỡ, trong nháy mắt đó, y cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là "Chợt như một đêm gió xuân đến".
Trong thời tiết vô cùng trái mùa này, hoa lê nở.
❄️????????❄️.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...