Nghi Gia Nghi Thất


Lục Dĩ Ngưng gần như thức nguyên một đêm, sau khi xong việc, cô và các đồng nghiệp ăn bữa sáng đơn giản ở dưới chân núi rồi cùng nhau đón xe về thành phố.

Về đến khách sạn thì cũng đã hơn chín giờ sáng, ánh nắng mặt trời chói chang, cũng không biết do tác dụng tâm lý hay làm sao mà Lục Dĩ Ngưng cảm giác như trước mắt sắp bắt đầu nổ đom đóm luôn rồi, vừa về đến phòng, cô còn chẳng thèm quan tâm đến tắm rửa đã lăn thẳng ra giường rồi ngủ thiếp đi.

Chuyến đi thật vất vả, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi nên cô ngủ rất sâu.

Khi tỉnh dậy cô còn cảm giác không phân biệt được ngày và đêm, lúc mở mắt ra, trong tầm nhìn đều là một mảnh mờ mịt.

Lục Dĩ Ngưng cầm điện thoại qua xem, hơn bảy giờ tối, sắc trời bên ngoài vẫn chưa tối hẳn, nhưng bởi vì đóng rèm nên trong phòng đã chẳng còn sót lại bao nhiêu ánh sáng.

Cô đã ngủ hơn mười tiếng, gần như bù lại được giấc ngủ bị thiếu nhưng đầu vẫn còn hơn choáng váng, hai chân đau nhức kinh khủng đến mức không muốn động đậy.

Cứ vậy nằm trên giường thêm vài phút, điện thoại đặt bên cạnh bỗng nhiên sáng lên, ánh sáng chiếu thẳng lên trần nhà tạo ra một hình dáng mơ hồ, Lục Dĩ Ngưng vẫn không muốn động đậy cánh tay, đợi một lúc sau đến khi màn hình điện thoại lại tối đi, cô mới lần mò rồi lấy qua xem.

Có vài tin nhắn Weixin và mười mấy cuộc gọi nhỡ, vì trước khi ngủ cô đã chuyển sang chế độ im lặng, vừa rồi lại không nhìn kỹ nên giờ mới chú ý tới.

Lục Dĩ Ngưng trở mình, chuyển thành nằm sấp trên giường, cô bật đèn bàn cạnh đầu giường rồi mở nhật ký cuộc gọi ra xem trước.

Có hai số điện thoại, đều là đồng nghiệp đi cùng cô trong chuyến công tác lần này, về phần thời gian thì là nửa tiếng trước.

Chắc là rủ cô ra ngoài ăn tối, Lục Dĩ Ngưng cử động cánh tay một chút, sau đó mở Weixin ra gửi tin nhắn cho một trong hai đồng nghiệp đó: 【Mới ngủ dậy, sao thế?】
Đầu bên kia trả lời rất nhanh, quả nhiên đúng như cô dự đoán, chẳng có chuyện gì lớn, chỉ là rủ cô cùng đi ăn uống chơi bời mà thôi.


Lục Dĩ Ngưng ấn mi tâm: 【Mọi người chơi trước đi, chị đi tắm cái đã.


Đầu bên kia hiểu được ý của cô, ngay lập tức gửi địa chỉ đến: 【Vậy thì chị Dĩ Ngưng, bọn em ở đây đợi chị nhé.


Bây giờ Lục Dĩ Ngưng mới đi xem những tin nhắn khác, có vài tin nhắn từ Khương Nại và một tin nhắn từ Đường Mộ Bạch.

Người trước thì chẳng có chuyện quan trọng gì, đại khái chỉ là quan tâm cô sau khi leo núi có làm sao không, Lục Dĩ Ngưng trả lời đơn giản rồi cuối cùng mới mở tin nhắn của Đường Mộ Bạch.

Có năm sáu tin nhắn bao gồm cả mấy tin nhắn từ lúc sáng, Lục Dĩ Ngưng đều không trả lời.

Tin nhắn cuối cùng cũng được gửi đến từ nửa tiếng trước, chỉ một câu đơn giản: 【Dậy chưa?】
Không thể không nói, Đường Mộ Bạch thực sự hiểu rõ cô, ngay cả thời gian cô ngủ bù cũng có thể đoán được không sai biệt lắm.

Lục Dĩ Ngưng suy nghĩ một chút rồi trả lời: 【Dậy rồi.


Đường Mộ Bạch: 【Muốn ăn gì?】
Nghe ý của anh, cô muốn ăn gì anh cũng đều sẽ đi mua cho cô sao?
Lục Dĩ Ngưng không biết anh có thật sự muốn đi không, cô chậm rãi ngồi dậy, thành thật trả lời: 【Lát nữa đi ăn cùng với đồng nghiệp.



Đường Mộ Bạch: 【Ok.


Cứ thế không hề có tiếp theo nữa, sau bao nhiêu lâu, anh vẫn không thích nói chuyện như vậy.

Lục Dĩ Ngưng cũng không nhắn tin cho anh nữa, cô mở vali lấy quần áo và đồ dùng ra rồi bước vào phòng tắm.

Tuy đều là đồng nghiệp nhưng Lục Dĩ Ngưng vẫn trang điểm nhẹ nhàng đơn giản, khi cô đến nơi cũng đã gần tám giờ rưỡi.

Nhóm người đã di chuyển từ nhà hàng đến một KTV(*) có cả ăn uống và ca hát, cách khách sạn cũng không xa nên Lục Dĩ Ngưng liền mở chỉ đường rồi đi bộ qua, ngoại trừ giữa đường có một chàng trai chạy đến bắt chuyện, còn lại mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.

(*) KTV: quán karaoke
Hơn tám giờ rưỡi, Lục Dĩ Ngưng mở cửa phòng riêng KTV.

Khi cô bước vào, bên trong đang vô cùng náo nhiệt, nhạc vẫn mở nhưng không có ai hát, mà tiếng cốc chén chạm vào nhau thì lại liên tiếp vang lên.

Lục Dĩ Ngưng gõ cửa, âm thanh không lớn nên lập tức bị tiếng ồn bên trong át đi.

Cô liền dứt khoát không gõ nữa, vừa kéo hai chân nặng như chì tiến vào, cửa còn chưa kịp đóng đã lại bị người khác đẩy ra.

Lục Dĩ Ngưng tưởng là nhân viên phục vụ của KTV nên liền nhân tiện mở cửa giúp người ta.


Ánh sáng ngoài hành lang mạnh hơn nhiều so với trong phòng, từ khe hở giữa cánh cửa chiếu vào tạo ra một cái bóng thật dài trên mặt đất.

Lục Dĩ Ngưng chưa ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng của người nọ đã cảm thấy có gì đó sai sai, cô sửng sốt một chút, chậm rãi ngước mặt lên, sau đó liền nhìn thấy quần thể thao màu đen của người đó, trên nữa là một chiếc áo hoodie màu trắng.

Chẳng cần tiếp tục nhìn lên trên nữa.

Ánh mắt Lục Dĩ Ngưng dừng lại ở hầu kết người nọ vài giây, sau đó rút tay khỏi tay nắm cửa, cũng không hỏi tại sao anh lại đến đây chỉ xoay người rồi đi vào trước.

Có lẽ vì cửa mở quá lâu nên lúc này bên trong cũng đã có người chú ý đến họ.

Vẫn là đồng nghiệp nam trẻ tuổi đó, vừa nhìn thấy hai người cùng nhau xuất hiện ở cửa liền cười mờ ám như đã hiểu rõ: "Chị Dĩ Ngưng, chị đến cùng với anh Bạch à?"
Cậu ta cũng dễ làm thân ghê, mới ngày đầu quen biết mà đã gọi "Anh Bạch" rồi.

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là Đường Mộ Bạch vậy mà lại để tùy cậu ta gọi như vậy, đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Ngưng thấy anh dễ dãi như thế, khóe miệng cô giật giật, cũng không trả lời câu hỏi của đồng nghiệp nam này, tùy tiện tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.

Vài giây sau, người nọ cũng ngồi xuống đối diện cô.

Hôm nay anh ăn mặc phá lệ tràn đầy sức sống, tựa như quay trở lại dáng vẻ khi mới hai mươi tuổi.

Lục Dĩ Ngưng chỉ liếc nhìn anh một cái liền có ảo giác như được ngược dòng thời gian, cô vội vàng thu hồi ánh mắt, tự rót cho mình một cốc nước trái cây.

Nước trái cây bỏ thêm đá, khi uống vào cổ họng vừa mát lạnh vừa ngọt ngào, cổ họng cô lập tức nhuận hơn không ít.

Đường Mộ Bạch dường như rất hòa hợp với mấy người này, chỉ từ việc bọn họ vẫn luôn không ngừng nói chuyện liền có thể nhìn ra.

Đương nhiên cái "không ngừng" này, đều mấy em trai em gái tuổi tác không lớn hỏi là chủ yếu, từ khi anh bước vào liền bắt đầu nói liên tục, Đường Mộ Bạch vẫn kiệm lời như mọi khi nhưng vẫn trả lời câu được câu không.


Lục Dĩ Ngưng cũng nghe vào tai trái ra lại tai phải, chủ đề nói chuyện của bọn họ ban đầu vẫn còn bình thường, cơ bản đều là chuyện học tập trước kia và công việc hiện tại, thế nhưng cũng không biết từ bao giờ, đột nhiên có người bắt đầu hỏi về chuyện yêu đương.

Người đặt câu hỏi là một cô bé, cô ấy ôm mặt nhìn anh tràn đầy sùng bái: "Học trưởng, anh vừa đẹp trai lại vừa học giỏi, hồi còn đi học có phải có rất nhiều người thích anh không?"
Lục Dĩ Ngưng: "! ! "
Thật trùng hợp, cô cũng là một trong số đó.

Lục Dĩ Ngưng lại uống một ngụm nước trái cây, cô rũ mi.

Cô bé kia lại nhìn sang cô, "Chị Dĩ Ngưng, hình như trước kia chị cũng học cùng trường với học trưởng đúng không?"
Lục Dĩ Ngưng không ngẩng đầu lên, chỉ buồn bực đáp một tiếng.

Cô nhóc vẫn còn đang muốn hỏi thêm cái gì đó thì đã bị câu trả lời của Đường Mộ Bạch cắt ngang, giọng nói anh rất hờ hững, giọng điệu như chuyện đương nhiên: "Cũng bình thường.

"
Dừng một chút, anh lại nói: "Hồi học đại học tôi có bạn gái.

"
Mọi người trong phòng ngay lập tức không hẹn mà cùng đồng loạt nhìn về phía Lục Dĩ Ngưng.

Dù sao thì xét trên mối quan hệ của bọn họ bây giờ, trước mặt bạn gái hiện tại mà nhắc đến tình xưa hiển nhiên không phải là một chủ đề hay ho gì.

Ánh mắt mang ý muốn nói mà lại thôi của các đồng nghiệp dừng lại trên khuôn mặt Lục Dĩ Ngưng vài giây, Lục Dĩ Ngưng chợt cảm thấy hơi buồn cười, cô ngước mắt lên rồi gật đầu: "Chính là tôi.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui